Chương 26

Chỉ có điều bên dưới khóe mắt trái có một vết sẹo, phá hỏng mất vẻ đẹp, trông hơi dữ tợn.

Nhìn vóc dáng cao lớn, bờ vai rộng kia, hoàn toàn là mẫu hình nam tính mà cô thích. Nhan Hoan thu hồi ánh mắt, có lẽ trai đẹp đều có điểm chung, nên cô mới thấy quen mắt như vậy.

Hàn Dục đã sớm chú ý đến Nhan Hoan, nhan sắc của cô trong đám đông rất nổi bật, rất trắng, rất đẹp.

Chỉ vì đi đường xa nên sắc mặt cô gái nhỏ không được đẹp lắm.

Ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt cô, như dát một lớp ánh vàng, khiến người ta không thể rời mắt.

Lần trước anh đến khu nhà ở của Cục lương thực để dò la tin tức, thì thấy Nhan Hoan khóc lóc chạy vào trong nhà kho bỏ hoang, ngay sau đó nghe thấy bên trong truyền ra tiếng động rất lớn. Sợ xảy ra chuyện gì, anh chạy vào xem, không ngờ...

Nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó, yết hầu Hàn Dục chuyển động, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Anh tự nhận mình là người có năng lực tự chủ khá mạnh, không biết hôm đó làm sao, đối phương rõ ràng là một cô gái, sức lực còn không bằng một con mèo con, nhưng khi chạm vào đôi mắt mơ màng đó, chạm vào đôi môi mềm mại, còn có mùi hương đặc biệt trên người cô gái, anh như bị choáng váng mặc cho cô gái tùy ý làm bậy.

Đến khi nhận ra thì đã không thể ngăn cản được nữa...

Nghĩ đến đây, Hàn Dục cảm thấy cổ họng như muốn bốc khói, vội vàng thu hồi ánh mắt, hai chân nhanh chóng khép lại.

Mấy ngày nay trong đầu toàn là hình ảnh và giọng nói của cô gái nhỏ, dù anh có chậm chạp đến mấy cũng hiểu rõ là vì sao.



Anh đã sa vào rồi.

Lần này vốn định đưa Tiểu Đông và Mộng Mộng xuống nông thôn đổi hộ khẩu, sau đó đến Kinh Thị tìm cô gái nhỏ.

Nhưng vì thân phận của hai đứa trẻ nhạy cảm, trong quá trình này đã xảy ra không ít phiền phức, nên mới chậm trễ lâu như vậy.

Cha của hai đứa trẻ đã hy sinh trong nhiệm vụ để cứu anh, gia đình bọn họ lại bị vu không, họ hàng, bạn bè đều đối xử với hai đứa nhỏ như rắn rết, sợ dính vào một chút.

Chỉ có anh nhận nuôi, ghi tên mình, hai đứa trẻ này mới được an toàn, cũng coi như báo đáp ân cứu mạng của đồng đội.

Anh vừa mới làm xong thủ tục, đang chuẩn bị ngày mai đến Kinh Thị một chuyến nữa, không ngờ lại gặp được cô gái nhỏ, còn trở thành thanh niên trí thức về nông thôn ở thôn của bọn họ.

Nhưng... nhìn dáng vẻ của cô gái nhỏ thì có vẻ không nhận ra anh.

Ánh mắt Hàn Dục tối sầm lại, sắc mặt cũng ngày càng đen.

Anh đưa tay lấy một viên kẹo cứng vị trái cây từ trong túi quần ra, bóc giấy gói rồi cho vào miệng. Vị ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng, tâm trạng lúc này mới tốt hơn một chút.

Nhan Hoan quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, không nhịn được cong môi. Một người đàn ông thô kệch cao gần một mét chín, hóa ra cũng thích ăn kẹo.

Lúc này Trịnh Phát Bảo đang nhiệt tình giới thiệu với mấy thanh niên trí thức: "Anh ấy là Hàn Dục, là quân nhân trong quân đội, dạo này về nghỉ phép, hôm nay đến đây để giúp đỡ."