Chương 26: Ăn Bánh Kem

Gương mặt nhỏ nhắn của An An ngước lên, nhìn Ni Ni với vẻ mặt sùng bái.

Mặt Trang Như Nhân trắng bệch, muốn chuyển sang nói chuyện khác: “Đúng rồi…”

Tưởng Lâm nhíu mày: “Nhóc con, sao con biết chuyện cô nhi?”

Trang Như Nhân nhìn ra ngoài cửa, vô cùng lo lắng hỏi: “ Bánh kem dâu sao còn chưa tới nữa?”

Ni Ni không hề nghĩ ngợi, ngón tay nhỏ chỉ thẳng vào mũi Trang Như Nhân: “Là cô ta nói cho con biết.”

Trang Như Nhân tái mét mặt mày.

Ni Ni khoác vai An An chặt hơn, tức giận thở phì phò nói: “Coi thường bạn con, chính là khinh thường con, con muốn ba ba thay cô ta! Đuổi đi đuổi đi!”

Tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt.

[Ha ha ha, ảnh hậu chắc chắn đang nghĩ trong lòng: Cô bé này đang thay trời hành đạo, vì vậy tôi sẽ không gây áp lực cho tổ tiết mục.]

[Trang Như Nhân đúng là quá ác độc, trước đây bị vẻ ngoài của của cô ta làm cho mê muội, hai người ngay lập tức giải tán đi.]

[Tình chị em giữa An An và Ni Ni tốt hơn rồi ha? Tôi tuyên bố, để Trang Như Nhân và Trương Tân Kim cút khỏi chương trình, nhưng tiểu hiệp nữ Ni Ni nhất định phải ở lại đó.]

[Vừa rồi là ai nói Ni Ni là con nhà giàu hư đốn vậy hả? Vả mặt đi.]



Vả mặt, vả mặt ngay đi.

Thật thơm.



Trang Như Nhân chẳng còn mặt mũi nào đối mặt với mọi người nữa, vì vậy cô ta đã giả vờ say để chuồn về nhà.

Bánh kem dâu tây cuối cùng cũng được mang lên, nhưng vì đã quá muộn, Khương Lâm đã chia bánh ra cho mọi người mang về.

Về đến nhà, An An hai tay cầm một chiếc đĩa giấy nhỏ, mắt như mọc trên chiếc bánh.

“An An, lần sau lại tới chơi nha.” Khương Lâm và Tần Phong cười híp mắt đứng ở cửa, đồng thanh nói.

An An nhẹ nhàng đồng ý, bưng bánh kem của mình đi ra ngoài.

“Đi nhầm đường rồi.” Mạc Tuệ kêu lên, thấy bánh bao nhỏ hoàn toàn không nghe thấy, muốn kéo cánh tay bé, nhưng lại thu tay, cầm bình nước nhỏ treo lên.

“Ở bên kia.”

An An lúc này mới hoàn hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.



“Lỗ tai nhỏ bỏ nhà đi mất rồi ạ…”

Các cô chú tốt bụng sẽ tặng truyện tranh cho cô nhi viện, bé học được câu này ở trong đó nha.

Một lớn một nhỏ về nhà.

Khi chờ mẹ thực tập bật đèn, bánh bao nhỏ nhanh chóng chạy đến bàn ăn và đặt chiếc bánh xuống.

Bàn tay nhỏ không cẩn thận bị dính kem ở mép đĩa giấy, bé không nỡ rửa đi nên cẩn thận liếʍ từng chút một.

Ngọt quá đi!

“Con ăn có được không?” An An giương đôi mắt hạnh vừa to vừa tròn lên, cẩn thận nhìn Mạc Tuệ.

“Được, rửa tay trước đi.” Mạc Tuệ nói.

An An lập tức vui mừng khôn xiết, “lạch bạch” chạy đi rửa tay.

Nhìn bóng lưng nhanh nhẹn của bé, Mạc Tuệ không để ý khóe môi đã bất giác cong lên.

Sau khi rửa tay đi ra ngoài, bánh bao nhỏ muốn kéo Mạc Tuệ đi ăn bánh ngọt.

Nhưng bàn tay nhỏ bé của bé còn chưa chạm vào tay mẹ thực tập thì liền bị Mạc Tuệ né tránh không dấu vết.