Chương 48: Quần Áo Mới

Chỉ là, Nguyễn Tình Tình không thể hiểu được, Mạc Tuệ sao có thể thuyết phục An An hợp tác với mình như vậy?

Đứa nhóc đáng yêu bỗng chốc trở nên lạnh lùng, cảm xúc khác xa mọi ngày thường, cũng tài thật.

Nguyễn Tình Tình thở dài một hơi, nói với Kì Kì: “Kì Kì à, con nên học hỏi An An đi kìa. Chỉ khi chúng ta thông qua chương trình này để nổi tiếng được, sẽ có địa vị cao hơn, thì bà nội của con mới cho mẹ cơ hội bước chân vào nhà.”

Kì Kì máy môi: “Bà ấy không muốn con gọi bà ấy là bà nội…….”

Nguyễn Tình Tình nghiêm túc đáp lời: “Không được nói như vậy.”

……

Mỗi ngày sau khi ngủ trưa, tổ chương trình đều đặt ra nhiệm vụ mới.

Đặc biệt là một tiếng trước, weibo official còn thông báo một tin, nói sẽ vì lũ trẻ mà chuẩn bị một bất ngờ.

Ngoại trừ người xem phát sóng vì Mạc Tuệ, thì cũng có phần lớn là xem vì yêu thích lũ trẻ, bởi vậy mọi người đều rất mong chờ “bất ngờ” của tổ chương trình.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đợi rất lâu, khó khăn lắm mới đợi được An An tỉnh dậy.

Đứa bé mới tỉnh dậy có chút mơ hồ, đầu tóc đều rối tung, bàn tay nhỏ gãi gãi mặt.



Lúc xoay người xuống giường, cô bé liền chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau khi trở ra, gương mặt trắng như tuyết của An An vẫn còn dính bọt nước, cả trên đỉnh đầu cũng có chút ít.

Mạc Tuệ từ phòng ngủ đi ra, vừa đúng lúc thấy bộ dạng này của An An.

Cho nên, đứa bé nhận ra mái tóc của bản thân thật ngốc nghếch, thuận tiện dùng nước tạo hình cho bản thân à?

Một hình bóng xuất hiện.

“Thay quần áo đi, chúng ta phải ra ngoài rồi.”

Người lớn vừa mới tỉnh ngủ nên vẫn còn chậm chạp, nhưng đứa bé thì không, khi nghe thấy tiếng mẹ thực tập, liền dùng hết sức lực chạy như bay về phòng.

Mạc Tuệ rót cho bản thân một ly sữa bò.

Sữa bò có mùi vị không tệ, nhưng cô dẫn theo bé con, nên tạm thời chưa uống rượu.

Cô cầm ly thuỷ tinh, uống một ngụm sữa, nghe thấy âm thanh rộn ràng, nên quay đầu lại nhìn.

An An đã thay xong quần áo rồi.

Điều kiện của cô nhi viện không được tốt lắm, quần áo mà những đứa trẻ ở đó mặc đều là đồ được quyên góp từ những người hảo tâm, đồ của những đứa bé lớn hơn mặc xong thì sẽ để lại cho các em nhỏ.

Lúc này An An mặc một cái áo thun màu vàng nhạt có hoạ tiết hoạt hình, hơi rộng, lại không hợp với cái quần, nhưng cũng tại cô bé quá đỗi dễ thương, khiến người ta khó nhìn thẳng.



“Chiếc váy nhỏ hôm qua đâu?” Mạc Tuệ hỏi.

An An cúi đầu nhìn xuống góc áo, nhỏ giọng nói: “Chị nhân viên đem đi giặt rồi ạ.”

Cái váy xinh xinh mà An An mặc hai ngày trước là do tổ chương trình chuẩn bị cho.

Quần áo bẩn rồi nên phải đem đi giặt, các thầy cô ở cô nhi viện đã dạy như thế, Mạc Tuệ trước đây chưa từng nuôi trẻ con, nên căn bản là không nghĩ đến vấn đề này.

Bây giờ là mùa hè nắng gắt, quần áo này là đứa trẻ tự tắm rửa xong rồi giặt hôm qua, hôm nay chắc đã khô rồi.

Nhưng Mạc Tuệ vẫn đi ra ban công xem thử.

Hai chiếc váy được An An treo ở chỗ giặt quần áo, với tay ra là có thể lấy được.

Cô bé làm khá vụng về, phần cổ váy bị túm vào xộc xệch, vì không đủ lực để vắt kiệt, thì dù cho mặt trời có chiếu nắng cực kì nóng, thì cũng chưa khô mấy.

Mạc Tuệ quay đầu lại, thấy đứa trẻ mắt cụp xuống, trông dè dặt.

“Sau này quần áo mà thay ra rồi thì con trực tiếp để luôn trong phòng vệ sinh, dì giúp con giặt.” Mạc Tuệ nói.

An An chớp mắt.