Chương 12

Chừng năm phút sau, người quản lý đeo tạp dề bước đến rồi gõ gõ cánh cửa gỗ chưa đóng chặt, nhẹ nhàng nói: “Đông Đông, hôm nay tới hơi muộn đấy. Vừa khéo có bàn khách mới tới, con qua phục vụ đi nhé.”

Đáp lại chủ là tiếng kêu nũng nịu của một chú mèo nhỏ.

Một chú mèo Ragdoll mặc váy voan hồng đẩy cửa gỗ ra rồi vẫy đuôi to lông xù, ngẩng đầu meo meo với quản lý.

Quản lý đứng hình trong giây lát, ôm lấy ngực vì quá đỗi dễ thương, rồi cúi người vé mèo bông mềm mại của mình lên, giọng nói không kìm được cũng trở nên ngọt ngào hơn.

“Nào, để chú dẫn con đi, nhớ đừng làm bẩn đệm chân nhé.”

Quản lý bế Thẩm Đông Đông vào phòng riêng.

Thẩm Đông Đông chuẩn bị làm nũng khi nhìn rõ ba vị khách trước mặt thì sững sờ tại chỗ.

… Tại sao?

Sao ba người bạn cùng phòng của cậu lại ngồi ở đây!

Còn nhìn chằm chằm cậu với ánh mắt đờ đẫn.

Chẳng lẽ "quán cà phê mèo" chính là nơi “vui chơi sa đọa” mà Khúc Tuấn Văn đã nói sao?!

Thẩm Đông Đông muốn khóc...

“Chết tiệt!” Khúc Tuấn Văn nhìn thấy chú mèo Ragdoll xinh đẹp mặc váy voan ren hồng, mắt tròn xoe gần như sắp rớt ra khỏi hốc mắt.

“Quả nhiên là át chủ bài được điều từ cửa hàng chính đến! Quản lý, nó tên là gì vậy?”

“Gọi nó là Bé Ngoan là được.”

Quản lý hài lòng nheo mắt rồi nhẹ nhàng đặt Thẩm Đông Đông lên bàn, sau đó vuốt nhẹ hai lần lên đầu lông xù của chú mèo.

“Bé Ngoan trước đây là mèo hoang, vì giống không thuần chủng, hồi nhỏ trông không đẹp nên bị trại mèo vô lương tâm bỏ rơi. Lúc đó nó sống rất khổ, thiếu thốn đủ đường, suýt bị chết cóng trong trận tuyết lớn...”

Quản lý thở dài đầy xót xa.

Ba người bạn cùng phòng của Thẩm Đông Đông im lặng.

“Chuyện này thật sao!” Khúc Tuấn Văn tức giận vì mèo đẹp mà đập mạnh tay xuống bàn.

“Mang tất cả những món đồ ăn vặt đắt nhất trong tiệm ra đây! Cháu phải cho nó ăn hết!”

Vốn Thẩm Đông Đông đã rất căng thẳng, lại bị tiếng đập bàn của anh dọa cho run bắn người, đôi mắt xanh xinh đẹp mở to, đôi tai hơi cụp xuống.

Quản lý vội vàng vuốt ve an ủi rồi nở một nụ cười thương gia tiêu chuẩn rạng rỡ, “Được, được, tôi sẽ đi lấy ngay. Phải rồi, tính tình Bé Ngoan không tốt lắm, nếu nó tỏ vẻ không vui, xin đừng cố vuốt ve, nó sẽ cào người.”

Nói xong, quản lý vội vã đi chuẩn bị “gói đồ ăn đắt đỏ” cho ba vị khách ngốc nghếch.

Chỉ còn lại Thẩm Đông Đông, gồng mình đối mặt với ba người bạn cùng phòng.

Khúc Tuấn Văn cầm hộp cá đông khô trên bàn, không thèm nhìn giá mà xé bỏ nhãn giá, đổ ra tay.

Anh hơi cúi người, chống khuỷu tay lên bàn, hai tay dang ra làm động tác mời gọi, giọng ngọt như mía lùi rồi dụ dỗ: “Miu miu miu, lại đây, lại đây~ Anh có đồ ăn ngon cho bé nè~”

Thẩm Đông Đông: “...”

Thế giới này thật là nhỏ.

Mới vừa nãy bạn cùng phòng còn hung dữ dọa dẫm cậu, giờ đã quay sang xu nịnh khiến Thẩm Đông Đông cảm thấy khó mà thích nghi được.

Thấy cậu cảnh giác không động đậy, Khúc Tuấn Văn thất vọng “tặc” một tiếng, cau mày lẩm bẩm: “Chẳng lẽ Bé Ngoan không thích nhãn hiệu này?”

Phó Luân đẩy nhẹ gọng kính rồi cười nhạt lạnh lùng.

“Ai bảo vừa rồi cậu dọa nó? Bây giờ nó sợ cậu, đây là chuyện rất bình thường.”

Nói xong, y cũng mở một hộp thức ăn, bắt chước Khúc Tuấn Văn, dùng đồ ăn dụ chú mèo nhỏ lại gần, ánh mắt và giọng nói dịu dàng như nước.

“Bé Ngoan, lại đây nào.”

“...”

Thế giới quan của Thẩm Đông Đông vừa chịu một cú sốc lớn.

Quan hệ giữa cậu và Phó Luân không tốt.

Phó Luân bị bệnh sạch sẽ khá nặng.

Hôm khai giảng, cậu bị Thịnh Kiến Dã giả ma dọa đến mức phản ứng mạnh, ngồi bệt xuống đất và quay đầu nôn, tuy chỉ nôn ra ít dịch chua nhưng không may, cậu nôn ngay cạnh chân ghế của Phó Luân.

Từ hôm đó, Phó Luân nhìn cậu như nhìn thấy xác chết, lạnh lùng đến đáng sợ.