Chương 13

Thẩm Đông Đông rất tủi thân, nhưng cũng đành chịu.

Giải thích cũng chẳng ích gì.

Bởi vì dù truy đến tận gốc rễ thì người nôn vẫn là cậu... Phó Luân chắc chắn sẽ không thay đổi cách nhìn.

Điều này càng khiến Thẩm Đông Đông quyết tâm không giao du với bạn cùng phòng.

Thế mà người bạn cùng phòng học bá lạnh lùng chưa từng nhìn cậu một lần, giờ lại... Thẩm Đông Đông không dám nhìn thẳng! Ánh mắt dịu dàng của Phó Luân khiến cậu nổi da gà mà muốn khóc.

“Ơ? Sao Bé Ngoan lại lười biếng thế nhỉ?”

Quản lý mang khay thức ăn cười mỉm đi vào.

Ông quỳ một chân xuống rồi lấy ra đồ uống và bánh ngọt trên khay, còn có một đĩa nhỏ kèm theo cá khô, là món ăn vặt cho mèo đắt nhất.

Thẩm Đông Đông như bừng tỉnh.

Đúng rồi, cậu đang làm thêm, đang đi làm!

Không thể để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh, mà như vậy thì cậu sẽ có lỗi với ông chủ đã cưu mang mình.

Thẩm Đông Đông căng thẳng đến mức bước đi lóng ngóng, cái đuôi to lông xù cũng mất thăng bằng, lắc lư bước về phía Phó Luân.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên vui mừng của đối phương, Bé Ngoan cúi đầu, liếʍ thịt hộp mà Phó Luân để trên tay.

“Chết tiệt!” Khúc Tuấn Văn tức tối chửi thề, suýt nữa lại đập bàn.

Nhớ đến lý do vì sao chú mèo không thân thiện với mình, anh phải nhịn xuống.

Sau khi nhìn thấy Bé Ngoan, Khúc Tuấn Văn đột nhiên cảm thấy những con mèo anh từng “cưng chiều” trong quán cà phê mèo này đều trở nên mờ nhạt, nghĩ lại chỉ thấy nhàm chán.

Nhìn bạn cùng phòng vừa cho mèo ăn, vừa cẩn thận vuốt đầu chú mèo, Khúc Tuấn Văn ghen tị đến méo mặt, chỉ muốn xông lên đấm Phó Luân một cái.

Anh nghiến răng, bực bội quay sang hỏi: “Anh Thịnh, cậu không muốn thử vuốt ve sao? Mẹ nó không thể để Phó Luân chiếm hết lợi thế được!”

“Hử?” Thịnh Kiến Dã vẫn ngồi lười biếng trong góc, nửa dựa vào tường, ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối một cách chậm rãi.

Hắn nhìn chú mèo trên bàn, mắt hơi nheo lại, không biết đang nghĩ gì, khóe môi hơi nhếch lên.

“Quản lý, mèo nhà ông có biết mát-xa không?”

Thẩm Đông Đông cứng đờ người, không nói nên lời.

Thịnh Kiến Dã có phải con người không vậy?

Hắn coi mèo là gì chứ!

Quản lý cũng sững người.

Ông nhanh chóng liếc Thẩm Đông Đông rồi cười xoa dịu tình hình: “Soái ca, cậu nỡ lòng để chú mèo xinh đẹp này làm việc nặng sao? Mát-xa mệt lắm, cho nó ăn đồ ngon đi, Bé Ngoan sẽ tự động đến bên cậu để được vuốt ve.”

Thịnh Kiến Dã kéo dài giọng “Ồ”, hắn nhấc ly nước đào có ga mới pha trên bàn, cắn ống hút uống vài ngụm,rồi không nói gì thêm.

Quản lý thấy không có chuyện gì nữa nên lập tức rời đi, chuẩn bị gói thức ăn tiếp theo.

Thẩm Đông Đông nhìn theo bóng lưng ông, âm thầm tự động viên trong lòng.

Dù sao bạn cùng phòng cũng không biết cậu là ai.

Cậu cũng sẽ quên luôn mình là Thẩm Đông Đông!

Giờ cậu chính là át chủ bài lộng lẫy của quán cà phê mèo – Bé Ngoan!

“Meo~”

Chú mèo nhỏ cất tiếng kêu nũng nịu như thể ăn rất ngon, khóe miệng dính đầy thịt liếʍ môi rồi quay đầu.

Đôi mắt xanh biếc như biển khơi ngây thơ nhìn Khúc Tuấn Văn.

Tim Khúc Tuấn Văn rung lên vì ánh nhìn đó, cảm giác như bị móng vuốt mềm mại của chú mèo cào vào, ngứa ngáy khó chịu.

Dù biết sẽ bị mèo từ chối và ghét bỏ, Khúc Tuấn Văn vẫn không nhịn được mà đổ thêm cá đông khô ra tay, háo hức chìa về phía chú mèo.

Lần này chú mèo Ragdoll thật sự bước tới!

“!!” Khúc Tuấn Văn mừng rỡ, tai đỏ bừng, trong lòng như có người đang nhảy nhót bắn pháo hoa, nhưng mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, sợ lại dọa chú mèo bỏ chạy.

Chú mèo con đi đến, cúi đầu ăn đống đồ khô trong tay anh, cái lưỡi mềm mại với những chiếc gai nhỏ trên bề mặt thi thoảng cọ qua lòng bàn tay, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy, thật muốn nuốt chửng chú mèo dễ thương này.