Chương 15

“Meo meo…” Thẩm Đông Đông nghiêng đầu, cái mũi ướŧ áŧ vô tình cọ vào cổ Thịnh Kiến Dã, để lại một vết nước cực kỳ nhạt.

“Đừng nghịch.” Thịnh Kiến Dã vỗ nhẹ vào gốc đuôi mèo, rồi ngồi xuống một góc, đặt Thẩm Đông Đông từ vai mình xuống.

Hắn nhìn cậu, nửa cười nửa không: “Sao lại xù lông lên nữa rồi?”

Nếu mèo có thể đỏ mặt thì giờ mặt Thẩm Đông Đông đã đỏ như cà chua chín rồi – đuôi của mèo rất nhạy cảm, vậy mà Thịnh Kiến Dã dám vỗ vào đó! Lại còn mạnh như thế! Cậu suýt nữa không kìm được mà “meo” lên, thật là xấu hổ chết đi được.

Thịnh Kiến Dã thật đáng ghép!

Thịnh Kiến Dã vỗ về cậu một lúc rồi cúi đầu xuống, cầm hai chân trước của chú mèo Ragdoll và đặt lên đùi mình.

“Này, cứ dẫm vào chỗ này là được.”

Thẩm Đông Đông tức giận, không thèm để ý đến hắn nên lập tức rụt chân mèo lại.

Thịnh Kiến Dã khẽ cười, rồi lấy một xấp tiền hồng mới tinh từ túi ra, lại cuộn vào miếng cá mập khô vừa rồi, lắc lư trước mặt Thẩm Đông Đông.

“Nếu bé ngoan, thì tất cả đều là của em.”

Thịnh Kiến Dã nói với giọng điệu hờ hững.

Thẩm Đông Đông: “…”

Đáng ghét. Cậu hoàn toàn không thể từ chối được, hu hu.

Thẩm Đông Đông bị Thịnh Kiến Dã nhấc từ đùi lên vai, rồi lêи đỉиɦ đầu, dùng bàn chân nhỏ mềm mại có đệm thịt, nước mắt lưng tròng đạp sữa mát-xa nửa tiếng, cậu mệt mỏi đến mức không thèm kêu meo nữa.

Cuối cùng, Thịnh Kiến Dã thậm chí còn nằm xuống, ôm cậu vào ngực, thật sự để Thẩm Đông Đông mát xa ngực.

Quản lý tiệm không thể chịu nổi nữa, lịch sự đến nhắc nhở đừng làm mèo mệt, lúc đó Thịnh Kiến Dã mới miễn cưỡng tha cho Thẩm Đông Đông.

Hắn đặt mấy tờ tiền cuộn lại trên bàn, rồi để Thẩm Đông Đông lên, lúc này mèo con đã mệt thành cái bánh bông mềm rũ rượi, cậu hài lòng vuốt lông vài lần.

"Đây là cá khô mà Bé Ngoan kiếm được, cảm ơn em."

Thịnh Kiến Dã cúi đầu, hôn lêи đỉиɦ đầu của chú mèo ragdoll.

"Meo..." Thẩm Đông Đông yếu ớt đáp lại, cậu mệt đến mức chỉ muốn ngủ.

Ba người thanh toán rồi rời đi, Khúc Tuấn Văn cứ ba bước quay đầu một lần, còn níu quản lý hỏi liệu mình có thể mua Bé Ngoan hay không, bao nhiêu tiền cũng được.

Quản lý khách khí từ chối, sau khi xác nhận ba người đã rời đi thì vội vàng đóng cửa, đau lòng bế Thẩm Đông Đông mềm như sợi mì lên.

"Bé ngoan không sao chứ? Chậc, ba người này có có ý thức không vậy, nhất là cái người đẹp trai nhất đó, sao có thể ép mèo ở quán mèo đạp sữa mát-xa được chứ? Chú sẽ đưa họ vào danh sách đen."

Quản lý bất bình.

"Meo meo..." Thẩm Đông Đông khó khăn lắc đầu, cố gắng nhảy khỏi tay quản lý, đẩy tiền boa của Thịnh Kiến Dã lại cho quản lý, đôi mắt cuối cùng cũng lấy lại được chút ánh sáng.

Quản lý bất đắc dĩ cười, vuốt bộ lông mềm mại của Thẩm Đông Đông.

"Chú không lấy phần trăm, tất cả đều là của Bé Ngoan."

Thẩm Đông Đông ngủ ở phòng nghỉ của quán mèo hai tiếng, mới dần hồi phục sức lực, cậu chạy đến phòng thử đồ biến trở lại thành nam sinh viên đại học bình thường rồi mặc đồ vào.

Sau khi chào quản lý xong, Thẩm Đông Đông rời đi với bước chân nhẹ nhàng, xếp hàng lên tàu điện ngầm.

Khi hồi phục lại tinh thần, Thẩm Đông Đông cầm tiền boa của Thịnh Kiến Dã, càng nghĩ càng vui, thật ra vụ làm ăn này quá hời rồi!

Mát-xa nửa tiếng mà đã được ba nghìn tệ.

Đây là tiền lương cậu làm thêm một tháng đấy.

Dù có hơi mệt một chút, nhưng nếu có thêm vài vụ như này, Thẩm Đông Đông không ngại chút nào.

Thẩm Đông Đông đầy hào hứng, nhìn bông hoa nào cũng thấy như đang cười với mình, thế giới thật tươi đẹp đáng yêu.

Cậu xuống trạm chuyển tàu điện ngầm, đặc biệt đến siêu thị lớn gần đó, sau khi so sánh giá trị sản phẩm cẩn thận, cuối cùng Thẩm Đông Đông bỏ ra hơn ba trăm tệ để mua một chiếc máy sấy tóc thương hiệu lớn.

Tối nay tắm xong không cần phải ngại ngùng mượn của Thịnh Kiến Dã nữa.