Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bé Mèo Ragdoll Vạn Người Ngại Trà Trộn Vào Ký Túc Xá Nam

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Đông Đông ngâm nga rời khỏi siêu thị.

Trên đường trở lại ga tàu điện ngầm, cậu gặp bảy tám sinh viên đang làm thêm cuối tuần phát tờ rơi quảng cáo, Thẩm Đông Đông vui vẻ, liền nhận hết để giúp họ giảm bớt áp lực công việc.

--

Về đến ký túc xá, trời đã tối.

Ba đại thiếu gia đã về từ lâu.

Họ đều mặc áo thun hoặc đồ ở nhà rộng rãi thoải mái, người thì chơi game, người thì nói chuyện.

Nghe tiếng mở cửa, tất cả đều ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn lướt qua Thẩm Đông Đông, rồi tiếp tục bận rộn với việc của mình, chẳng ai chào hỏi cậu, Khúc Tuấn Văn còn lườm một cái đầy ghét bỏ.

Chỉ có Thịnh Kiến Dã tháo tai nghe xuống, nhướng mày nhìn vào túi nhựa trong tay Thẩm Đông Đông.

Chưa kịp nhìn rõ thì Thẩm Đông Đông đã giấu túi ra sau lưng.

Cậu cúi đầu rồi vội vàng đi lướt qua giường của Thịnh Kiến Dã.

...Vừa mới cung cấp dịch vụ trả phí nhiệt tình như vậy, trong thời gian ngắn, cậu thật sự không thể bình tĩnh đối diện với Thịnh Kiến Dã.

Nhưng cổ tay cậu bị giữ lại.

Thịnh Kiến Dã nheo mắt cười: "Đi mua gì đấy? Quà cảm ơn à?"

"!" Thẩm Đông Đông giật mình, suýt nữa nhảy dựng lên, quà cảm ơn gì chứ?! Chẳng lẽ Thịnh Kiến Dã biết số tiền boa vừa rồi đã vào tay cậu sao?!

Thịnh Kiến Dã thả tay ra rồi tiện tay xoa cằm, chậm rãi nói: "Mượn máy sấy tóc của tôi mà chẳng chịu cảm ơn chút nào à?"

"..." Thẩm Đông Đông suýt nghẹn.

Nói nửa câu thật là khiến người ta giật mình.

Hóa ra là chuyện này.

Thẩm Đông Đông mím môi, nghĩ bụng chỉ dùng có một chút thôi mà, vậy mà còn đòi quà cảm ơn, đúng là keo kiệt quá đi...

Cậu cân nhắc dựa trên giá trị của bản thân rồi lấy hộp khăn giấy từ túi nhựa mua ở siêu thị ra, đó là món quà nhỏ miễn phí vừa rồi cậu tiện tay lấy ở trung tâm thương mại.

Thẩm Đông Đông có chút tiếc nuối, vì cậu còn định tự dùng nữa.

"Vậy tặng cho cậu đi, rất thực dụng đấy."

Thẩm Đông Đông đưa cho hắn.

Thịnh Kiến Dã khẽ hơi buồn cười nhận lấy hộp khăn giấy rẻ tiền, tiện tay lật xem, nhìn thấy dòng chữ quảng cáo trên mặt bên.

"Chuyên nghiệp giúp bạn lấy lại phong độ! Vô sinh hiếm muộn, điều trị nam khoa, xin đến bệnh viện Hòa Hiệp! Hotline xxxx..."

Thịnh Kiến Dã: "..."

Thẩm Đông Đông:?

Sao tự nhiên dùng ánh mắt kỳ lạ này nhìn cậu, chẳng lẽ Thịnh Kiến Dã không thích khăn giấy? Rõ ràng nó rất có giá trị tương đương mà lại còn thực dụng nữa chứ.

"Cậu nghĩ tôi cần cái này lắm sao?"

Thịnh Kiến Dã kẹp hộp khăn giấy mỏng giữa hai ngón tay sau đó lắc nhẹ vài lần rồi nhìn về phía Thẩm Đông Đông với ánh mắt đầy ẩn ý.

Thẩm Đông Đông vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, cậu ngây thơ trả lời một cách hồn nhiên: "Đúng vậy!"

Ai cũng cần khăn giấy mà.

Thịnh Kiến Dã khịt mũi, cười khẩy như thể đang bị trêu chọc.

"Cái gì vậy? Cho tôi xem nào."

Từ lâu Khúc Tuấn Văn đã bị thu hút bởi màn tặng quà kỳ quặc của hai người họ, anh quay người tựa vào ghế hỏi Thịnh Kiến Dã đầy tò mò.

"Không cho, của tôi mà."

Thịnh Kiến Dã một cái đặt hộp khăn giấy lại lên bàn mình.

Khúc Tuấn Văn "chậc" một tiếng, sự tò mò lại càng tăng lên, nhưng không tiện ra tay giật, đành quay sang hỏi Thẩm Đông Đông: "Này, cậu đã tặng gì cho anh Thịnh vậy?"

Thẩm Đông Đông: "Một hộp khăn giấy thôi mà."

"Hả?" Khúc Tuấn Văn ngơ ngác.

Khoảng nửa tiếng sau, khi Thịnh Kiến Dã đi vào phòng tắm để tắm, Khúc Tuấn Văn mới chớp lấy cơ hội, rón rén lén xem hộp khăn giấy được đặt ở góc bàn của Thịnh Kiến Dã—

"Phụt! Trời ơi ha ha ha ha! Buồn cười chết mất!"

Khúc Tuấn Văn bật cười rồi vỗ đùi đen đét, sau đó giơ ngón cái về phía Thẩm Đông Đông.

"Cậu đúng là nhân tài đấy! Trông anh Thịnh yếu đuối lắm à? Làm sao cậu biết cậu ấy không ổn vậy hả?"

Thẩm Đông Đông cũng chạy tới nhìn rồi đứng đờ ra.

Bảo sao Thịnh Kiến Dã lại có cái vẻ mặt ấy!
« Chương TrướcChương Tiếp »