Chương 7

“Đây là chỗ mà bạn cùng phòng của tôi giữ cho ba chúng tôi, phiền cậu nhấc mông đi chỗ khác?”

Giọng của Thịnh Kiến Dã đầy lười biếng, trầm ấm và nam tính, khiến nhiều sinh viên mới xung quanh ngoái lại nhìn trộm hắn.

Người kia nhướng mày, định đáp trả, nhưng chợt nhớ đến "giao dịch" vừa rồi với Thẩm Đông Đông nên đành thôi.

“Thôi được rồi, ông đây rộng lượng nhường cho cậu.”

Tên đó cười nhạt rồi đứng dậy rời đi.

Chỗ ngồi còn lại được Thịnh Kiến Dã và hai người bạn cùng phòng khác chiếm lấy.

Thẩm Đông Đông lại bắt đầu cảm thấy lo lắng, ngón chân cậu co lại.

Rõ ràng còn rất nhiều chỗ trống, nhưng họ lại chọn ngồi ngay cạnh cậu, rõ ràng mấy người này không thích cậu mà.

Tại sao cứ phải duy trì mối quan hệ bạn cùng phòng plastic này?

Thịnh Kiến Dã có đôi chân dài, khoảng cách chỗ ngồi lại chật hẹp, hắn không thoải mái điều chỉnh tư thế vài lần, cuối cùng phải co chân lại, và đầu gối phải của hắn đã lấn sang phần đất của Thẩm Đông Đông.

Thẩm Đông Đông liếc nhìn rồi dùng đầu gối đẩy lại.

Không ai được phép xâm phạm lãnh thổ của mèo con!

"..."

Thịnh Kiến Dã hơi bất lực rồi đặt túi nhựa đang cầm trong tay trái vào lòng Thẩm Đông Đông.

"Tôi mua chút chỗ của cậu được không? Dùng cái này để mua, là đồ ăn mang về từ chiều, vẫn còn rất tươi mới."

Cánh mũi của Thẩm Đông Đông hơi động đậy, mắt cậu sáng lên.

Cậu vội vàng mở hộp đựng trong túi, quả nhiên bên trong có hai tầng cá hồi sống, nước miếng của Thẩm Đông Đông lập tức tiết ra, yết hầu cũng liên tục chuyển động, mắt cậu như dán chặt vào những miếng cá.

Trời ạ, món mà mèo con thích nhất chính là cá hồi!

Nhưng với cậu, nó hơi đắt đỏ nên cả năm cũng chỉ ăn được hai ba lần.

Cậu cố tỏ vẻ kiêu kỳ rồi giả bộ khó xử.

"Thế... thế... thế thì cũng được, là bạn cùng phòng thì nên giúp đỡ lẫn nhau, nhường cậu chút chỗ vậy."

Thẩm Đông Đông co chân lại, nghiêng người sang phải, nhường ra một chút không gian.

Cậu chẳng buồn ngẩng đầu lên, tập trung toàn bộ sự chú ý vào đĩa cá hồi, ngay khi Thịnh Kiến Dã nói: "Được rồi, cảm ơn nhé.”

Thẩm Đông Đông lập tức đưa tay nhón một miếng nhỏ, nhét vào miệng rồi từ từ nhai.

Thẩm Đông Đông vui vẻ.

Thực ra, khi Thịnh Kiến Dã không bắt nạt cậu, hắn cũng khá tốt.

Ước gì những khoảnh khắc như thế này có thể xuất hiện nhiều hơn một chút.

---

Cậu phải thực hiện đúng thỏa thuận với người bạn kia.

Khi rời khỏi hội trường về ký túc xá, tất nhiên Thẩm Đông Đông lại là người bị cô lập, một mình lẻ loi trong phòng.

Cậu là người đầu tiên trở về ký túc, Thẩm Đông Đông nhanh chóng rửa mặt, thay đồ ngủ và nằm lên giường.

Cậu giả vờ rất mệt, muốn đi ngủ sớm.

Các bạn cùng phòng lề mề quay về mà không để ý rằng cậu đang ngủ, tiếp tục nói chuyện, cười đùa lớn tiếng, chơi game và rửa mặt như bình thường.

Phải mất một tiếng sau, căn phòng mới hoàn toàn yên tĩnh và tắt đèn.

Thẩm Đông Đông căng thẳng nhắm mắt lại, cảm nhận thấy giường đang nhẹ rung lên.

Thịnh Kiến Dã đang leo lên chiếc thang chung của họ.

Tiếng sột soạt của quần áo và chăn nệm vang lên, sau đó mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng.

Trong bóng tối, Thẩm Đông Đông kiên nhẫn chờ đợi khoảng năm, sáu phút, từ phía Thịnh Kiến Dã đã vang lên những nhịp thở đều đặn. Lúc này, Thẩm Đông Đông mới mở mắt.

Đôi mắt nâu nhạt của Thẩm Đông Đông đã hoàn toàn mất đi vẻ ngụy trang, thay vào đó là một đôi mắt xanh biếc như bảo thạch, ánh lên vẻ đẹp lấp lánh.

Thẩm Đông Đông lén lút nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn rằng tất cả các bạn cùng phòng đã ngủ say, cậu nhắm mắt lại, tập trung một chút tinh lực rồi lặng lẽ biến trở lại hình dạng mèo con.

Như thế này sẽ thuận tiện để hành động hơn!

Một chú mèo Ragdoll lông xù với những hoa văn đen tựa như cánh bướm trên lưng, đôi tai nâu nhạy bén rung rinh để lắng nghe, cái đuôi dài như chổi lông vũ giương lên để giữ thăng bằng.