Chương 8

Mèo con ngậm lấy bút ghi âm, cẩn thận nhảy qua lan can giường.

Cậu suy nghĩ một chút, rồi nằm cuộn tròn bên cạnh gối của Thịnh Kiến Dã, vo mình thành một cục lông, ôm chặt bút ghi âm rồi hướng phần thu âm về phía Thịnh Kiến Dã.

Thật là mãn nguyện.

Như vậy cậu có thể âm thầm ghi lại mọi thứ mà không ai hay biết! Nhiệm vụ sẽ hoàn thành! Cậu sẽ có được tiền tiêu vặt!

Mèo con đang định dùng móng vuốt nhấn vào nút ghi âm, thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Thịnh Kiến Dã, người không biết đã mở mắt từ lúc nào.

Thẩm Đông Đông: ??!

Con nhím trông thế nào nhỉ?

Mèo mà như nhím là sao?

Bây giờ Thẩm Đông Đông đúng là một chú mèo-nhím rồi!

Lông khắp người cậu dựng đứng lên vì sợ, tai mèo ép sát như tai máy bay, đôi mắt đẹp trong veo như đá sapphire mở to, toàn thân căng cứng, móng vuốt nhọn bất giác thò ra.

Thẩm Đông Đông lo lắng đến mức sắp nổ tung.

Cả người cậu cứng đờ không dám động đậy, đầu thì nhanh chóng suy nghĩ — lát nữa cứ nói mình là một con mèo hoang bị lạc đường thôi! Ấy không đúng, mèo sao biết nói chuyện được! Vậy thì chạy thẳng thôi!

Thịnh Kiến Dã lại nhắm mắt mơ màng, miệng lẩm bẩm vài câu không rõ, giọng trầm trầm, khàn khàn đầy từ tính, như đang nói mớ, hơi thở vẫn đều đều.

...Hóa ra vẫn chưa tỉnh.

Thẩm Đông Đông thở phào nhẹ nhõm đầy lo lắng.

Da gáy bị bàn tay lớn lười nhác của hắn nắm lấy, Thẩm Đông Đông không nhịn được “meo” lên một tiếng rồi hoảng loạn giơ vuốt cào loạn xạ trong không trung, cho đến khi bị nhét vào trong chăn.

“Ưm…”

Giọng nói nam tính từ tính vang lên bên tai, cơ thể mềm mại đầy lông của cậu mèo bị lật lại, sống mũi cao và đôi môi ấm áp lướt nhẹ trên bụng mèo vài cái như đang mơ màng, có vẻ hắn vẫn còn trong giấc mơ.

Vì sợ khiến Thịnh Kiến Dã tỉnh dậy, Thẩm Đông Đông cố gắng kiềm chế không giơ móng vuốt ra, nước mắt lưng tròng trở thành món đồ chơi của hắn.

Thịnh Kiến Dã đáng ghét, ngay cả trong mơ cũng bắt nạt người khác!

Thịnh Kiến Dã ôm mèo hít hà một lúc, động tác dần chậm lại, có vẻ hắn đã ngủ hẳn, ngón tay dài ôm chặt cậu mèo cũng lỏng ra, cơ thể căng cứng của Thẩm Đông Đông hơi thả lỏng.

Đang định tranh thủ bò ra, nhưng lại bị Thịnh Kiến Dã mơ màng đưa tay kéo mèo lại theo bản năng, như thể đang nắm một chiếc chổi lông mềm mại.

Thẩm Đông Đông không nói nên lời.

Mèo nhỏ thu móng vuốt lại rồi đặt chân mèo lên mặt Thịnh Kiến Dã, điều chỉnh tư thế nửa nằm lên mặt hắn rồi hậm hực mà ngủ.

Mèo vốn rất cảnh giác.

Nhưng Thẩm Đông Đông ở trong xã hội loài người an toàn quá lâu, sự cảnh giác ngày càng giảm, cảm giác nguy hiểm cũng không còn nhạy bén.

Ban đầu chỉ định ngủ một chút rồi chạy.

Nhưng Thẩm Đông Đông vừa ngủ đã mệt đến choáng váng.

Khi cậu mơ màng mở mắt ra, ánh sáng yếu ớt của buổi sáng đã len qua khe rèm, chiếu xuống sàn ký túc xá.

Cả đêm đã trôi qua.

“!” Thẩm Đông Đông giật mình, lông lại dựng đứng, vội vàng bò ra khỏi lòng Thịnh Kiến Dã.

Cậu vội vã ngậm máy ghi âm định trở về giường, nhưng chân sau không vững, móng vuốt thò ra vô tình đạp lên trán Thịnh Kiến Dã, cậu định mượn lực nhảy về giường thì nghe tiếng “xì” của Thịnh Kiến Dã.

Hắn khẽ nhíu mày rồi từ từ mở mắt ra.

Thẩm Đông Đông kịp chui vào chăn trong giây cuối cùng trước khi bị phát hiện, cậu lập tức biến trở lại hình người gầy gò, lấy khăn gối che đầu, tim đập thình thịch.

Cậu lo sợ Thịnh Kiến Dã sẽ kéo chăn ra.

Tiếng quần áo cọ xát đến gần, quả nhiên Thịnh Kiến Dã cúi người tới, nhưng hắn chỉ khẽ lay vai Thẩm Đông Đông.

“Ê, dậy đi sắp tập quân sự rồi, đừng ngủ nướng nữa.”

Đầu óc Thẩm Đông Đông xoay chuyển rất nhanh, cậu lập tức lẩm bẩm một tiếng “Ừm”, giả vờ như vừa tỉnh, sau đó chậm rãi lăn qua lăn lại trong chăn, lo lắng ngụy trang.

Cậu ngồi dậy, Thịnh Kiến Dã mặc đồ ngủ đã xuống giường, hắn đá vào chân giường của hai người bạn cùng phòng khác.