Chương 7

Thẩm Âm Âm nhìn thấy có ánh sáng bên cạnh ở ban công Chu Lệ, khả năng là cầu chì trong phòng mình bị cháy.

Đường dây điện cũ ở nông thôn xảy ra chuyện rất bình thường.

Vì không trì hoãn buổi phát sóng trực tiếp đêm nay, Thẩm Âm Âm gọi điện thoại cho Chu Lệ, ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa.

Sau khi mặc áo khoác, Thẩm Âm Âm giúp Chu Lệ mở cửa. Chỉ thấy Chu Lệ mang theo hộp dụng cụ đứng ở cửa. Anh chỉ mặc một cái quần đùi, nửa người trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Cơ ngực và cơ bụng màu đồng dưới ánh đèn lờ mờ của hành lang có vẻ rất gợi cảm.

Thẩm Âm Âm thấy anh ăn mặc như vậy đoán Chu Lệ chuẩn bị đi ngủ, cô áy náy nói

"Anh Chu, ngại quá, muộn như vậy còn làm phiền anh tới đây."

Chu Lệ nhìn qua cổ áo thấy Thẩm Âm Âm mặc áo sơ mi, hắn liếʍ môi, khàn khàn nói: "Không phiền."

Đúng thời điểm, tối nay tuốt đã lâu cũng không tuốt ra, đi tắm nước lạnh cũng không thể hạ hỏa. Tiểu tao hóa này lại đưa tới cửa.

Động tác của Chu Lệ gọn gàng, có một đoạn cầu chì cháy, sau khi hắn thay cái mới là xong rồi.

Bốp - -

Chu Lệ ấn xuống công tắc điện, trong phòng khôi phục ánh sáng. Mạng vốn bị cắt đứt lại khôi phục bình thường.

Thẩm Âm Âm không chú ý tới truyền hình trực tiếp vốn ngắt kết nối lại mở ra.

Phòng phát sóng trực tiếp mọi người nhìn thấy trong phòng Thẩm Âm Âm xuất hiện một nam nhân cao lớn uy mãnh, nhao nhao tò mò Chu Lệ có mối quan hệ gì với Thẩm Âm Âm.

[Trong phòng phát sóng trực tiếp của KK bảo bối chưa từng có người, chắc là bạn trai của KK đi?]

[Tan nát cõi lòng. Nữ thần lại có bạn trai.]

Khán giả nam trong phòng truyền hình nghiến răng nghiến lợi. Nhưng đồng thời khuôn mặt đẹp trai vai rộng eo hẹp chân dài của Chu Lệ hấp dẫn không ít nữ khán giả tiến vào, người xem trong phòng truyền hình trực tiếp bắt đầu tăng lên trong phạm vi nhỏ.

Thẩm Âm Âm cũng không biết tình huống trong phòng truyền hình trực tiếp, cô lấy một chai nước ngọt từ trong tủ lạnh đưa cho Chu Lệ

"Anh Chu thật ngại quá, đã làm phiền anh rồi. Thật sự cảm ơn anh."

Nhưng mà Chu Lệ lại không có nhận nước ngọt Thẩm Âm Âm đưa tới, ngược lại dùng một loại ánh mắt giống như dã lang nhìn Thẩm Âm Âm.

"Một chai nước là đủ rồi sao?"

Bàn tay Chu Lệ nắm lấy cổ tay Thẩm Âm Âm, tay hắn nhẹ nhàng kìm chặt cổ tay Thẩm Âm Âm.

Thẩm Âm Âm bị ánh mắt Chu Lệ nhìn đến hoảng sợ, "Tôi sẽ nấu ăn, ngày mai mời anh Chu ăn cơm."

Giọng nói run rẩy của cô gái vừa mềm mại vừa ngọt ngào, Chu Lệ rất muốn nếm thử hương vị trong miệng cô có ngọt ngào như giọng nói hay không.

Tay kia Chu Lệ đặt lên cằm Thẩm Âm Âm, cúi đầu khàn khàn nói: "Lão tử không muốn ăn cơm, muốn ăn em."

Vừa nói xong ngậm lấy môi Thẩm Âm Âm, đầu lưỡi nóng bỏng chui vào trong miệng Thẩm Âm Âm.

Thẩm Âm Âm bị động tác của Chu Lệ làm cho bối rối, mím chặt môi đỏ mọng không cho Chu Lệ có cơ hội đưa đầu lưỡi vào.

Chu Lệ không có nếm được hương vị, lông mày rậm nhíu chặt, bàn tay to vươn đến ngực Thẩm Âm Âm mạnh mẽ xoa bóp.

Ngực mềm như sữa bò, dường như giây tiếp theo sẽ tràn ra từ khe hở ngón tay anh.