Chương 12

Khi chú bạch tuộc lớn thế này đứng trước mặt cô thì Trương Mẫn An mới phát hiện thật ra nó không hoàn toàn trong suốt, chỉ là màu sắc của nó thanh thấu, lam quang lóe lên dưới làn da nó như máu đang len lỏi vậy.

Trương Mẫn An cười với nó.

Bạch tuộc liền ngoan ngoãn đi theo cô đến chỗ lều trại.

Trương Mẫn An đưa mấy cái thạch trái cây vừa với sưu tập cho bạch tuộc:“ Em ăn bằng cách nào thế?”

Bạch tuộc rũ mắt nhìn cô.

Sau đó, Trương Mẫn An liền thấy, phía dưới phần đầu mượt mà của bạch tuộc và phía trên xúc tua nứt ra một cái động hình ngũ giác.

Trương Mẫn An: “……”

Ừm…… Có hơi đáng sợ……

Bạch tuộc: Ai, lòng hiếu kỳ của con người lớn quá, phải làm sao đây.

Trương Mẫn An cuối cùng vẫn nhìn thấy bạch tuộc ăn xong thạch trái cây.

Dáng vẻ ăn cơm không có dọa người như miệng của nó, nó cuốn hết thạch trái cây vào trong miệng sau đó cũng khép lại, chỉ có thế thấy vị trí miệng nhẹ nhàng động đậy.

Trương Mẫn An còn đánh bão duỗi tay sờ soạng một phen.

Kín kẽ, giống như vốn dĩ chưa từng xuất hiện cái miệng nào.

Bạch tuộc nhìn chằm chằm cô nửa ngày, thấy cô trước sau không buông tay ra, lại một lần nửa mở to miệng.

Trương Mẫn An kinh ngạc hít một ngụm khí.

Nhưng bạch tuộc không có một phát cắn rớt tay cô.

Nó chỉ giương miệng đứng đó, dáng vẻ "đến đây đi, muốn nhìn thì cho cô nhìn đủ".

Trương Mẫn An hơi do dự cho tay vào trong miệng bạch tuộc.

Bạch tuộc có răng.

Mới vừa chạm đến hàm răng bén nhọn, Trương Mẫn An đã yên lặng rút tay ra.

Cô không sợ bị bạch tuộc bắn, chỉ sợ mình không cẩn thận chạm vào thứ sắc nhọn bên trong sẽ rách ra chảy máu. Thậm chí còn có thể đứt mất ngón tay ở bên trong thì làm sao bây giờ.

Bạch tuộc rất lớn. Chiều dài một xúc tu còn dài hơn so với nửa người cô, nếu tính thêm cả phần đầu nó đã cao hơn tòan bộ cơ thể của cô.

Mà đây chỉ là trạng thái xúc tua chưa giãn ra hoàn toàn.

Bạch tuộc không có thói quen cứ như thế bại lộ ở trước mặt Trương Mẫn An cũng không dám dính chặt lấy cô như lúc trước.

Trương Mẫn An ngược lại chủ động tiến đến gần, ngồi lên trên xúc tua của nó.

Độ mềm mại đàn hồi của xúc tua cũng không quá khác biệt với ghế sô pha ở nhà.

Bạch tuộc thấy cô ngồi lên, còn chủ động cầm hai xúc tua đan vào nhau.

Trương Mẫn An lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi, nhưng hòn đảo này quá xa so với những nơi khác nên không thể kết nối Internet.

Cô có chút mất mát cất điện thoại di động đi, đẩy nhẹ bạch tuộc: "Đi, đi bơi lội."

Những xúc tu ngoan ngoãn kéo cô ra biển.

Trương Mẫn An còn giúp nó vỗ rớt cát dính trên xúc tu.

Có lẽ bởi vì đã bị cô nhìn thấy bộ dáng nguyên bản, nên lần này bạch tuộc cũng không chìm đầu xuống đáy biển.

Trương Mẫn An vẫn đang cầm một túi thức ăn trên tay, cô ăn một miếng xong lại đút nó một miệng, cố gắng hết sức để quét đi sự khó chịu trong lòng.

Bạch tuộc: Đáng yêu. Thích.