Chương 2: Đau lòng cho khuê nữ

Tiểu hoa yêu Nam Nam bị đồ ăn mê hoặc bỗng cảm thấy việc đi theo thúc thúc kỳ lạ này về nhà cũng không phải chuyện gì xấu.

Nam Nam do dự trong chốc lát, cầm lấy một miếng bánh đưa cho Sở Ngọc: “Phụ hoàng có muốn ăn không?”

Sở Ngọc được ôm khuê nữ đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi, bây giờ thấy vậy thì suýt bật khóc, quả nhiên nữ nhi tốt hơn nhi tử nhiều.

“Phụ hoàng không ăn, Nam Nam ăn ngon là phụ hoàng vui rồi.”

Nam Nam cảm thấy kỳ lạ, tại sao mình vui vẻ thì thúc thúc lại vui vẻ, rõ ràng thúc thúc có ăn bánh đâu.

Tuy tiểu hoa yêu thấy kỳ lạ nhưng cũng không để trong lòng, mình là yêu mà, lo chuyện của người làm gì, dù sao thì ăn ngon xong rồi về là được.

Sở Ngọc đang nghĩ xem lát nữa nên mua gì làm quà gặp mặt cho khuê nữ, làm sao mà ngờ trong đầu khuê nữ vẫn luôn muốn ăn xong rồi bỏ chạy.

Thấy Nam Nam đã ăn hết bốn cái bánh vội vàng ngăn lại.

“Nam Nam ngoan, đừng ăn nữa, lát nữa phụ hoàng dẫn con tới tửu lâu ăn món khác ngon hơn.”

Nam Nam không được ăn bánh đang định trốn, nghe được câu sau thì lập tức dừng yêu lực, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn Sở Ngọc.

Sở Ngọc không hiểu gì cũng cười theo.

“Nam Nam à, lúc trước con nói mình ở trên núi, ở đó là ai chăm sóc cho con?” Sở Ngọc thử hỏi.

“Có cây thúc thúc, chuột ca ca, còn có cả thỏ tỷ tỷ, bọn họ đều rất tốt với Nam Nam.”

Sở Ngọc nhíu mày, cây thúc thúc, chuột ca ca, thỏ tỷ tỷ, sao nghe chẳng giống tên người gì thế?

“Nam Nam à, con nói cây thúc thúc với chuột ca ca là người gì cơ.”

Nam Nam lập tức sửa lại lời Sở Ngọc nói: “Bọn họ không phải người, là, là, là, ừm… dù sao cũng không phải người là được rồi.”

Sở Ngọc hít một hơi lạnh, quả nhiên như hắn nghĩ!

Cái gọi là cây thúc thúc kia chính là một cái cây, chuột ca ca chính là mấy con chuột hay đi ăn cắp, còn thỏ tỷ tỷ thì chính là con thỏ!

Sở Ngọc không dám tưởng tượng trước khi gặp mình thì tiểu cô nương đã phải trải qua những gì mới có thể coi cây và chuột là bạn.

“Vậy Nam Nam ăn cái gì, uống cái gì?” Sở Ngọc đau lòng hỏi.

“Ăn đồ mà chuột ca ca mang cho, khát thì uống nước suối.”

Ăn đồ mà chuột đưa cho, uống nước từ dưới suối! Sở Ngọc quả thực đau lòng gần chết.

Hắn cũng không dám tưởng tượng tiểu cô nương đã phải chịu đựng như thế nào, có khi còn có cả ám ảnh tâm lý mang theo, không được, mình nhất định phải đưa con bé về!

Sau khi hạ quyết tâm, Sở Ngọc yêu thương kéo Nam Nam sát lại gần mình hơn.

Tiểu hoa yêu không hiểu cái gì gọi là đau lòng, lúc này chỉ quan tâm đến việc lát nữa sẽ được ăn ngon.

Chỉ cần tưởng tượng đến đồ ăn ngon là Nam Nam lập tức cảm thấy vui sướиɠ vô cùng.

………

Một lát sau, xe ngựa đã đi vào trong thành, mã phu tìm một tửu lầu rồi dừng xe.

Lưu công công lập tức tiến lên duỗi tay muốn đỡ tiểu cô nương trong lòng Sở Ngọc xuống.

Vừa mới vươn tay ra thì đã bị Sở Ngọc hất ngay đi, còn nhận phải ánh mắt lạnh như băng, như đang hỏi ông duỗi tay làm cái gì.

Lưu công công bị nhìn như vậy thì lập tức hoảng hốt, chỉ có thể căng da đầu nói: “Chủ tử, nô tài sợ tiểu thư bị ngã nên muốn đỡ thôi ạ.”

Sở Ngọc lạnh nhạt nói: “Không cần phế vật ngươi, ta tự làm cũng được.”

Lưu công công “phế vật” nghe lời lui ra sau, nhường đường cho Sở Ngọc đi xuống.

Sở Ngọc cẩn thận ôm Nam Nam xuống xe ngựa, bước nhanh vào trong tửu lâu, Lưu công công cũng đi theo sát phía sau.

Tiểu nhị đứng tiếp khách thấy Sở Ngọc ăn mặc toàn đồ đắt tiền thì không khỏi kinh ngạc, cái chỗ nhỏ bé này thỉnh thoảng mới được vài người có tiền tới đây, nhưng ăn mặc giàu sang thế này chắc chắn là công tử nhà quyền quý ở nơi khác đến, tiểu nhị cũng không tự chạy ra tiếp đón, vội vàng đi tìm chưởng quầy.

Chưởng quầy là một nam nhân trung niên, nghe thấy tiểu nhị bẩm báo thì không dám chậm trễ chút nào, lập tức liền đi theo tiểu nhị ra ngoài.

“Vị công tử này muốn gọi món gì ở tiểu điếm ạ?”