Chương 30: Bị đánh lén bất ngờ!

Đây là một nhà trọ đen, anh dẫn chúng tôi đến chỗ nào vậy?” Đôi mắt Hana sáng ngời nhìn chằm chằm về phía gã buôn vé, đồng thời đưa tay chỉ về phía cửa sổ ra hiệu gã ta nhanh chóng nhảy xuống.

Đối phương giật mình sửng sốt, khi nhìn độ cao cách mặt đất khoảng bảy tám mét thì lập tức tái mét mặt mày lắc đầu lia lịa.

Thiên Ý Dĩ lấy ra một sợi dây thừng từ trong ba lô, một đầu quấn quanh chiếc ghế dựa, một đầu thả xuống dưới.

Vẻ mặt những người khác đều tràn đầy khó hiểu, nhưng sau khi trải qua nhiều ngày chạy trốn, mọi người lập tức biết chuyện gì đang xảy ra, hiển nhiên là họ không thể ở lại nhà trọ này được nữa.

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng, một nam sinh cao lớn là người đầu tiên nắm lấy sợi dây thừng rồi từ từ leo xuống, lúc này mà còn dây dưa chậm trễ thì chính là tìm chết.

Gã buôn vé chỉ có thể âm thầm than khổ mà đi theo bò xuống, gã ta không biết nhóm người này lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, vất vả lắm mới có nơi để nghỉ ngơi, thế mà còn muốn lăn lộn.

Chờ khi mọi người nhẹ chân nhẹ tay leo xuống đất, do cánh tay Huyên Huyên bị chặt đứt không có cách nào leo xuống, Thiên Ý Dĩ chỉ có thể nhanh chóng cõng cô gái trên lưng mình, cố gắng không gây kinh động đến người bên phòng cách vách.

Con hẻm nhỏ bị bóng đêm nuốt chửng, bốn phía xung quanh đều yên lặng đến đáng sợ, sau khi Thiên Ý Dĩ xuống đến bên dưới, cô nhanh chóng đi đầu dẫn đường cho mọi người.

Khi ở trong nhà trọ Thiên Ý Dĩ đã phát hiện vài thứ không thích hợp, lầu một lầu hai vẫn còn phòng, nhưng những hành khách khác khi vào đây đều được sắp xếp ở những phòng xung quanh phòng của đám các cô, nói cách khác xung quanh phòng bọn họ đều có người.

Điều này có nghĩa là gì, câu trả lời đã rất rõ ràng.

Nếu bây giờ không chạy trốn rời khỏi đó, sợ rằng cả đám đều bị bao vây.

“A!”

Đúng lúc này, gã buôn vé đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai rồi ngã xuống đất, không có bất kỳ phản ứng gì nữa.

Thiên Ý Dĩ bước nhanh đến, thì nhìn thấy trên cánh tay đối phương có một cây kim gây mê.

Đúng lúc này, toàn bộ đầu ốc của Thiên Ý Dĩ trở nên cứng đờ, dường như không thể suy nghĩ gì được nữa, cả người đông cứng ngay tại chỗ.

Những người khác cũng đều giống như vậy, chỉ có Ni Đặc nhíu mày lại, cũng mặc kệ thành phố này có báo động khai hỏa hay không, anh ấy nhanh chóng cầm lấy khẩu M965 của Thiên Ý Dĩ nhắm vào vị trí nhà trọ rồi bắn một pháo.

Chỉ sau vài giây, phía đông nam phát ra một tiếng nổ “Ầm” thật lớn, ánh lửa rực rỡ thắp sáng toàn bộ phía chân trời.

Tư duy đột nhiên khôi phục lại, mọi người đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, dù sao bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, biết rằng lúc nãy cả đám đã bị một người có tinh thần lực cấp cao khống chế.

Viên đạn thì có thể tránh né, nhưng bị tinh thần lực khống chế chắc chắn không thể tránh được, ông chủ kia vậy mà dám phái người có tinh thần lực cao tới đuổi gϊếŧ bọn họ, đúng là điên rồi!

“Bọn chúng đuổi tới rồi, đi nhanh!” Ni Đặc nhanh chóng giao M965 cho Thiên Ý Dĩ.

Dù biết người doanh địa Đông Ba Điểm sẽ không dễ dàng buông tha cho cả đám người các cô đâu, nhưng phái đến người có tinh thần lực cấp cao đuổi gϊếŧ đến tận Lan tinh, thì có thể thấy được nổi hận thù đối với bọn họ lớn đến mức nào.

Thiên Ý Dĩ không rảnh quan tâm đến gã buôn vé đã ngất xỉu, cô lấy đi khẩu súng máy phía sau gã ta, hiện tại có thể thấy thực lực quan trọng đến mức nào, nếu tinh thần lực bản thân không cao thì chỉ còn nước chờ bị người khác tàn sát thôi.

Hẻm nhỏ không sâu, bọn họ vừa chạy ra khỏi đó thì đυ.ng phải một đội vũ trang đi tuần tra, hình như là bộ đội chính phủ phía Tây, mà nơi nhóm người các cô ở chính là chỗ giáp giữa chính phủ phía Đông và chính phủ phía Tây, chính vì vậy hàng năm đều có chiến tranh.

“Đứng lại! Sao các người lại bỏ chạy? Vừa rồi bên đó có người khai hỏa, có phải do các người làm không?” Đội vũ trang này lập tức chặn cả đám lại.

Bảy, tám người đội vũ trang đi tuần tra lần lượt bước xuống xe, tất cả đều cảnh giác nhìn đám người các cô.

Thiên Ý Dĩ và Hana nhìn nhau, không nói lời nào.

“Chúng tôi đều là người bình thường, sao có thể làm ra chuyện đáng sợ như thế được.” Nữ sinh tóc đuôi ngựa với vẻ mặt sợ hãi nói.

“Đúng vậy, người xấu ở bên trong đó, bọn họ đều là bọn buôn người, các người nhanh đến đó bắt bọn họ đi!” Huyên Huyên lòng đầy căm hận chỉ vào trong hẻm nhỏ.

Người dẫn đầu đội tuần tra liếc mắt quan sát từng người một, ánh mắt dừng lại trên người Thiên Ý Dĩ: “Người bình thường mà mang theo M965 à? Tôi thấy các người mới là bọn buôn người, mau mang giấy chứng nhận quyền cư trú ra đây!”

Ngay sau đó, mấy người quân tuần tra lập tức lấy còng tay ra, chuẩn bị dẫn đám người này đi.

Ở bên đường người đến người đi, không ít người quay đầu lại nhìn để hóng chuyện.

Thiên Ý Dĩ không nói gì mà thành thật đưa tay ra, khi một gã tuần tra đi lên trước, đột nhiên cô nhấc chân đá tên đó bay ra xa.

Những tên tuần tra khác còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hana cầm lấy khẩu súng gây mê bắn trúng vài phát, cả một đám lập tức ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Thiên Ý Dĩ cướp lấy chiếc xe tuần tra, mắt thấy trong hẻm nhỏ có một đám người đang chạy ra, cô lập tức cầm lấy súng máy hướng bên đó bắn phá.

“Bằng bằng bằng…”

Âm thanh súng đạn tràn ngập khắp con phố.

“A a a a!”

Người qua đường xung quanh nhìn thấy có người gây chiến bắn nhau, thì hoảng loạn la hét chạy trốn trên đường phố.

Đến khi nhìn thấy chiếc xe tuần tra biến mất trước mặt, đám người bên trong hẻm nhỏ tức giận quá trời, rõ ràng là kế hoạch đã được sắp đặt rất tốt, vậy mà lại để một đám con tin như này chạy thoát được, khó trách bọn chúng có thể chạy trốn được đến tận đây.

“Ông đây không tin bọn chúng có thể chạy thoát!”

Tên cầm đầu lấy điện thoại ra bấm máy, rồi nói với người bên kia: “Hiện tại đội tuần tra thành phố đều muốn bắt đám người bị truy nã này, bọn chúng chắc chắn không thể chạy thoát được, các người nhanh chóng đi chặn đường ra khỏi thành phố, nếu nhìn thấy thì lập tức nã pháo, cho nổ chết bọn chúng đi!”