Chương 7: Dụ dỗ

Hiển nhiên là nữ sinh váy xanh này có mục đích mới chủ động đến đây, có lẽ đó là cứu cựu quân nhân kia như cô ấy nói, cũng có thể là nhiệm vụ khác nữa.

Nhưng những chuyện này không quan trọng, mọi người chỉ hợp tác với nhau lần này, nên không cần phải quan tâm đến hiềm khích giữa các tinh cầu.

“Được, tôi ở khu B chờ cô đi lấy chìa khóa, sau mười phút mà cô không xuất hiện, một mình tôi sẽ rời đi.” Thiên Ý Dĩ nhắm mắt lại rồi tiếp tục gõ.

Đáp lại Thiên Ý Dĩ là nụ cười thân thiện của nữ sinh váy xanh.

Vẫn chưa đến thời gian ăn cơm chiều, cánh cửa lớn căn phòng lại được mở ra, lần này một cô gái chật vật cả người tràn đầy vết bầm tím bị ném vào.

“Nghĩ lại xem cô còn có bạn bè thân thích nào có tiền không, hoặc là lừa gạt bạn học đến đến đây cũng được, trong vòng ba ngày nếu không có một trăm triệu tinh tệ, vậy đừng trách lão đại chúng tôi không cho cô cơ hội!”

Gã vệ binh lạnh lùng khóa lại cửa l*иg sắt, không quay đầu lại mà rời khỏi căn phòng kim loại này.

Nhìn thấy cô gái quần áo rách nát tả tơi không ra hình người, sắc mặt những người khác lập tức tái mét, lúc nãy các cô còn đang suy nghĩ có phải Vương Tuyết đã được chuộc ra rồi không, nhưng không ngờ…

Đám súc sinh này cầm tiền chuộc rồi mà không chịu thả người ra!

“Vương Tuyết…Cô…Sao vậy?” Nữ sinh tóc đuôi ngựa lo lắng đi đến nâng người dậy.

Nhưng khi nhìn thấy những dấu vết bầm tím bừa bãi trên người Vương Tuyết, cô gái tóc đuôi ngựa sợ đến mức bật khóc thành tiếng, nổi tuyệt vọng trước nay chưa từng có bỗng mãnh liệt xuất hiện.

Vương Tuyết giống như một khối gỗ bị rút mất linh hồn, nằm ở nơi đó không nhúc nhích, đôi mắt dại ra, dù lúc này mặt mũi cô gái đều bị bầm dập nhưng vẫn có thể nhìn ra được vẻ xinh đẹp trên khuôn mặt.

Những gì Vương Tuyết đã trải qua trong trong nửa ngày hôm nay đã quá rõ ràng.

Mà kết cục của Vương Tuyết cũng chính là điềm báo ngày mai của các cô.

Những tiếng khóc nức nở tuyệt vọng nối tiếp nhau vang lên, mọi người ôm lấy hai đầu gối bất lực khóc rống lên, đáng sợ không phải cái chết mà là quá trình chờ đợi cái chết, quá trình này còn xen lẫn sự nhục nhã và ngược đãi đau đớn, việc này và cái chết có khác gì nhau.

Nữ sinh tóc xoăn run rẩy tháo chiếc kẹp từ trên đầu xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt dần trở nên kiên định, thay vì để đám tội phạm đó lăng nhục thì không bằng chết đi còn hơn, cho dù có chết thì bọn súc sinh đó cũng đừng mong chạm được vào cô ấy!

Thiên Ý Dĩ dựa vào tường để khôi phục thể lực, hiếm khi cô cảm nhận được bụng mình no căng như vậy, ngoài ra dị năng của cô cũng đã trở lại, vì tình hình hiện tại không cho phép, nếu không cô đã bẻ gãy cổ từng tên buôn người ở chỗ này rồi.

Bất kỳ ai cũng có thể nói đến nhân quyền, chỉ có bọn buôn người là không có tư cách sống trên thế giới này! Cần phải tiêu diệt toàn bộ bọn rác rưởi này! Sau đó thiêu xác nghiền xương thành tro!

Buổi tối đến giờ cơm, cánh cửa phòng kim loại được mở ra, hai gã vệ binh nâng một cái sọt đồ tiến vào, sau đó ném mọi thứ xuống dưới nước, những người bị giam giữ trong nước ngay lập tức xông đến tranh cướp đoạt lấy đồ ăn trôi nổi lênh đênh đó, hiển nhiên ai cũng biết nếu bỏ lỡ bữa ăn này thì ngày mai không biết còn được ăn nữa hay không.

“Có một tên bốc mùi rồi, mau vớt ra ngoài.”

Một gã vệ binh cầm chiếc đèn pin chiếu vào một cái xác chết trôi, thi thể hư thối đã bốc mùi khắp nơi, mà những người ở đây lâu năm đã quen với mùi hôi này.

Cơm cho đám phụ nữ đều là canh nước bình thường, nhìn không biết bên trong có cái gì, tuy mỗi người đều rất đói bụng nhưng không ai dám động vào chậu đồ ăn đó, chỉ lặng người dùng hai tay ôm đầu gối cầu nguyện trời cao trao cho các cô cơ hội trốn thoát khỏi đây.

Nếu có thể trốn thoát khỏi nơi này, các cô sẽ không bao giờ chạy loạn khắp nơi nữa, mà chỉ ngoan ngoãn ở tinh cầu nơi bản thân sinh sống mà thôi.

9 giờ rưỡi tối, cửa phòng kim loại đột nhiên mở ra, vệ binh lúc trước đưa cơm cho Thiên Ý Dĩ đi đến, mà bên người gã ta là một tên thủ vệ trông coi khác.

“Chúng ta làm như vậy có được không, đội trưởng đã từng nói rồi, không phải mấy món hàng này để dành cho lão đại trước sao?” Một vệ binh nhìn chằm chằm mấy cô gái xinh đẹp trong l*иg sắt.

“Sợ cái gì mà sợ, lát nữa sau khi chúng ta chơi xong thì rửa sạch sẽ cho cô ta là được rồi, chúng ta chỉ cần cẩn thận nhẹ tay một chút, sao lão đại biết được chứ.”

Một tên khác lấy ra chìa khóa mở l*иg sắt, nhếch mép cười xấu xa với những người khác: “Sao nào, các người kiên nhẫn được không?”

Một lát sau, vài người cười “hắc hắc”, chỉ có quỷ mới nhịn được không “chơi” với mấy cô gái học sinh trong sáng xinh tươi mơn mởn này.

“Được được được, các người vào đó chơi trước đi, tôi và lão Ngũ ở đây trông coi, đến nửa đêm thì đến lượt tôi.” Một vệ binh cao lớn liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, mang theo súng ống tiếp tục tuần tra.

“Có gì mà cần canh gác chứ, tinh thần lực bọn họ đều bị áp chế, cửa thì bị khóa chặt, những người này có thể chạy thoát sao?” Người bị gọi là lão Ngũ nghe vậy thì có hơi không vui, gã ta cũng muốn ở lại “nhặt của hời”.

Đột nhiên Thiên Ý Dĩ mở mắt ra, nhìn về năm tên vệ binh đang ở bên ngoài, sau đó dựa theo “lời hẹn” mà rụt rè sợ sệt bước ra.

“Tôi…Tôi cũng có thể chơi với các người, chỉ cần mỗi ngày cho tôi ăn thêm cơm là được!” Nữ sinh váy xanh đột nhiên đi đến gần, gắt gao ôm lấy cánh tay một tên vệ binh trong đó.

Xúc cảm mềm mại nơi tay khiến tên vệ binh đó cảm thấy lâng lâng, gã ta không nhịn được chủ động ôm lấy cơ thể nóng bỏng của nữ sinh váy xanh, đôi mắt như bốc hỏa nói: “Được được được, em chỉ cần hậu hạ anh thật tốt, sau này anh sẽ chăm sóc em, cho em ăn từng bữa cơm ngon.”

Sau khi nói xong, tên này lập tức ôm lấy nữ sinh váy xanh rồi đi ra ngoài, thậm chí vừa đi vừa hôn lên má cô gái này, như thể không chờ được một giây một khắc nào nữa.

“Ôi chao…”

Sắc mặt những người khác đều lộ vẻ bất mãn, sau đó tầm mắt của bọn họ dừng ngay trên người Thiên Ý Dĩ, trong ngực bỗng nổi lên một luồng hơi nóng, yêu cầu cần phát tiết ngay lập tức.

“Lần đầu tiên là của tôi, ai cũng đừng hòng tranh với tôi!”

Tên vệ binh đưa cơm không thèm vòng vo mà kéo tay Thiên Ý Dĩ đi ra ngoài, những người khác chỉ có thể nín nhịn âm thầm mắng gã ta đúng là “tϊиɧ ŧяùиɠ lên não”.

Những nữ sinh khác nhìn hai cô gái kia sa đọa như vậy, chỉ có thể không nói gì quay đầu đi, mỗi người đều có chí riêng, các cô không thể nói được gì, có lẽ hai cô gái kia chỉ vì sống sót mà thôi.

Rời khỏi phòng kim loại, bên ngoài là khung cảnh tối đen âm u, thỉnh thoảng sẽ có vệ binh cầm súng tuần tra đi qua, các tia hồng ngoại từ máy rà quét lóe lên xuyên ngang qua màn đêm, Thiên Ý Dĩ ngoan ngoãn đi theo gã vệ binh đến khu vực gần phòng kim loại, rồi đến một căn phòng kho nhỏ chứa đầy đồ phế thải.

Một cái bóng đèn treo trên trần nhà lắc lư qua lại, tia sáng màu vàng ấm áp bao trùm không gian nhỏ hẹp này, gã vệ binh không nhịn được nữa mà kéo khóa lưng quần, cái miệng không quên đùa giỡn: “Em yên tâm, anh trai chắc chắn sẽ làm nhẹ nhàng, khiến em thoải mái sung sướиɠ hưởng thụ.”

Cô gái không có bất kỳ thái độ gì, nhưng khi gã vệ binh không chờ nổi nữa mà nhào tới, một tay cô lập tức bóp lấy cổ gã ta, một tay khác ấn lêи đỉиɦ đầu tên này, một tiếng “răng rắc” vang lên, cả người gã vệ binh khụy xuống, hành động này diễn ra trong chớp mắt, thậm chí nụ cười nham nhở trên mặt gã ta còn chưa kịp biến mất.

Thiên Ý Dĩ nhanh chóng lấy đi thanh dao ngắn và súng ống trên người tên vệ binh, ngoài ra còn tiện tay cầm lấy một cây côn sắt đập mạnh vào người gả ta!

Tên buôn người đáng chết!