Chương 8.1: "Lại về rồi?"

Quý Niệm Thanh trong lòng nhịn không được phun ra một câu cẩn thận cái đầu cậu, không nhìn Trì Ẩm Đông nữa, cầm lấy túi xách liền đi.

Dì Lý đang dọn dẹp chén đũa, thấy Quý Niệm Thanh đi ra ngoài thì nghi hoặc hỏi: "Tiểu Quý, đã muộn rồi sao còn đi ra ngoài? Khi nào thì trở về?"

"Con không về, kỳ thật con tới đây là vì có chuyện muốn nói với Trì Ẩm Đông."

Dì Lý nhìn bên ngoài cửa sổ, thấy đã muộn, bà định lên tiếng nhắc nhở Quý Niệm Thanh, nhưng Trì Ẩm Đông lại lên tiếng trước:

"Dì Lý, để cậu ấy đi."

Dì Lý lộ vẻ mặt khó xử, nhìn nhìn Quý Niệm Thanh, lại nhìn nhìn Trì Ẩm Đông, nhịn không được nói: "Đại tiểu thư, phía dưới con đường kia....."

Trì Ẩm Đông nói: "Cậu ấy đi được."

Quý Niệm Thanh không dừng lại, dường như cô không muốn nghe Trì Ẩm Đông nói chuyện nữa, nên đi thẳng ra cửa.

Tài xế vẫn ở bên ngoài chờ, cô mở cửa lên xe, chờ tài xế khởi động xe, kết quả không thấy tài xế lái xe.

Ngồi trên xe Quý Niệm Thanh nhìn chằm chằm tài xế nói: "Tại sao không đi?"

"Quý lão gia bảo tôi mỗi ngày tan tầm đều đưa cô tới đây."

Quý Niệm Thanh nhíu mày, giọng nói có phần bất mãn.

"Không được, hiện tại tôi có việc phải đi."

Tài xế quay lại nhìn Quý Niệm Thanh, mặt lộ vẻ xấu hổ: "Tiểu thư, cô đang làm khó tôi."

Quý Niệm Thanh trong lòng nén giận, những việc này tại sao không nói trước với cô?

"Tôi không thể trở về nhà sao? Đây không phải nhà tôi."

Tài xế cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: "Biệt thự này là Quý lão gia cùng Trì lão gia chung nhau mua. Nó cũng có một nửa thuộc về cô, không thuộc về Trì gia."

Quý Niệm Thanh nghe vậy thì nhíu mày càng chặt. Cô có nhiều bất động sản như vậy từ khi nào? Sao cô không biết.

Nếu đúng là ông ngoại đã bỏ ra một nửa tiền để mua biệt thự thì... Quý Niệm Thanh thật sự không nghĩ ra.

Cô thở dài trong lòng, thầm nghĩ dựa vào cái gì Trì Ẩm Đông có thể một mình hưởng thụ biệt thự xa hoa này tuy rằng chỗ này có một chút hẻo lánh.

Quý Niệm Thanh càng nghĩ càng tức giận, vừa rồi Trì Ẩm Đông ra dáng cao cao tại thượng là chủ nhân của ngôi biệt thự.

Cô mở cửa xuống xe, đi về phía cửa nhà, phát hiện dì Lý còn đứng ở cửa nhìn theo mình, vẫn chưa đóng cửa lại.

Quý Niệm Thanh bước lên trước cửa bậc thang, vài bước đi tới cửa, dì Lý thuận thế đem cửa mở ra, thức thời không hỏi nguyên nhân.

Quý Niệm Thanh một lần nữa quay trở lại biệt thự, nhìn chung quanh một chút.

Biệt thự rất đẹp, từ thiết kế đến nội thất đều là hàng cao cấp, bên ngoài còn có một cái sân rất lớn, hẳn là có một bãi đỗ xe rộng rãi. Tuy biệt thự cách trung tâm thành phố một khoảng cách, nhưng thời gian đi làm tan tầm từ công ty về biệt thự cũng không mất quá nhiều thời gian .

Ban đầu Quý Niệm Thanh không quan tâm tới ngôi biệt thự này, nhưng bây giờ đã có mối liên hệ, cô có chút cảm thấy thích thú.

Nếu một nửa biệt thự là của cô thì cô tuyệt đối sẽ không để Trì Ẩm Đông hưởng thụ một mình.

Quý Niệm Thanh tính toán một chút, giá của căn biệt thự này chắc chắn phải là tám con số, cô không chắc chắn con số mở đầu là bao nhiêu, nhưng hẳn là có giá trị tiềm năng lớn.

Dì Lý thấy Quý Niệm Thanh đi vào cửa liền đứng ở sảnh quan sát căn biệt thự, cũng không dám lên tiếng quấy rầy.

Ước chừng như vậy hai ba phút sau, dì Lý mới mở miệng nói: "Tiểu Quý, đêm nay con ở lại đây chứ? Con đưa túi xách, dì cất cho con."

Quý Niệm Thanh không cự tuyệt, cô đưa túi xách trong tay cho dì Lý, dì Lý cầm túi xách cất đi, Quý Niệm Thanh cũng rất tự nhiên đi vào phòng khách.

Đi tới phòng khách liền nhìn thấy Trì Ẩm Đông vẫn ngồi đó, lưng quay về phía cô, ngón tay liên tục gõ trên bàn phím.

Quý Niệm Thanh đi đến chỗ Trì Ẩm Đông, từ khi vào đến cửa cô vẫn chưa cởi giày, giày cao gót đạp lên sàn nhà gỗ phát ra tiếng vang thanh thúy.

Trì Ẩm Đông nghe được tiếng giày cao gót, quay người lại nhìn.

Không biết Trì Ẩm Đông là cố ý hay vô tình, như thể biết rõ còn cố hỏi: "Lại về rồi?"

Trì Ẩm Đông nói chuyện với giọng điệu bình thản, bất luận là câu để cô đi hay là cô lại về rồi, giọng đều mang theo một chút lạnh nhạt.

Quý Niệm Thanh không thích Trì Ẩm Đông nói chuyện với cô như vậy, liền cố ý trả lời: "Tôi sẽ ở phòng của mình, ai cần cậu lo."

Trì Ẩm Đông nheo mắt, đóng máy tính lại, đứng dậy duỗi người, khóe miệng ngày thường nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện, nhưng giọng điệu vẫn không thay đổi: "Tùy cậu."

Quý Niệm Thanh nhìn lên cầu thang, không vui nói: "Phòng của tôi ở đâu?"

"Trên lầu có một phòng ngủ chính cùng hai phòng cho khách, phòng ngủ chính tôi đã ngủ, cậu có thể tự chọn một phòng ngủ cho khách."

"Vì cái gì phòng ngủ chính là của cậu, tôi lại phải ngủ phòng cho khách? Không được! Tôi cũng muốn ngủ phòng ngủ chính!" Quý Niệm Thanh trong giọng nói hỗn loạn bất mãn, thái độ thập phần kiên định, cảm thấy nếu Trì Ẩm Đông tranh dành với cô thì tiếp tục đi.

Quý Niệm Thanh nói càng lúc càng lớn tiếng, Trì Ẩm Đông nhếch môi cười, nói với Quý Niệm Thanh: "Cậu muốn ngủ phòng ngủ chính..... Được thôi, nhưng tôi cũng sẽ không ngủ phòng cho khách."

Ngụ ý là ngủ một phòng?

Phản ứng đầu tiên của Quý Niệm Thanh là Trì Ẩm Đông đang nằm mơ, ngủ cùng nhau tuyệt đối không có khả năng!

Trong lòng cô mang theo không cam lòng cùng khó chịu, cô hiểu rất rõ Trì Ẩm Đông, là một người rất thông minh.

Phải có biện pháp đối phó Trì Ẩm Đông mới được.

Quý Niệm Thanh thu liễm cảm xúc của mình, nghĩ thầm lúc này càng thiếu kiên nhẫn thì mình thua càng nhanh.

Vì thế cô giống Trì Ẩm Đông biểu tình bình thản, "Dù sao phòng ngủ chính cũng là của tôi, cậu đừng có nghĩ một mình độc chiếm."

"Tôi không có ý định độc chiếm, cậu muốn ngủ liền tùy ý." Trì Ẩm Đông nói xong lời này liền gỡ mắt kính xuống, thuận tay bỏ vào hộp kính trong túi áo rồi đi lên lầu.