Chương 11: "Cái kia.... Tôi đi ngủ trưa."

Quý Niệm Thanh tay cầm dù, hạt mưa vẫn lạch cạch lạch cạch đánh vào trên mặt ô.

Trì Ẩm Đông nói phải đi về ăn cơm liền đưa tay cầm lấy chiếc ô trong tay Quý Niệm Thanh, nói: "Vẫn là để tôi cầm."

Trì Ẩm Đông nói, giọng nói dịu dàng nhưng rõ ràng.

Quý Niệm Thanh ngây người trong chốc lát, chiếc ô đã chuyển sang tay Trì Ẩm Đông.

"Được, chúng ta đi ăn cơm thôi."

Vì thế hai người dạo bước về nhà, dì Lý vừa nấu xong bữa trưa.

Vẫn là bốn món mặn một canh quen thuộc, những món khác nhau, nhưng không thể nghi ngờ hương vị rất tuyệt vời.

Quý Niệm Thanh và Trì Ẩm Đông cùng nhau đi đến bàn ăn, trước khi ăn cơm Quý Niệm Thanh nhìn thấy chiếc bánh bắp sáng nay còn sót lại trên bàn, cô nhìn Trì Ẩm Đông một cái, kết quả phát hiện Trì Ẩm Đông cũng đang nhìn mình, cô lập tức rời mắt đi, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

"Tiểu Quý, đại tiểu thư, hai con thử xem hôm nay dì làm đậu bắp xào thịt, hương vị hẳn là không tồi." Dì Lý chỉ món ăn đặt giữa hai người.

Đĩa đậu bắp xào thịt trông thật ngon mắt, chỉ cần nhìn qua Quý Niệm Thanh đã bắt đầu chảy nước miếng.

Trì Ẩm Đông cầm đũa lên trước, nói: "Dì Lý vất vả rồi, mau ăn cơm thôi."

Quý Niệm Thanh cũng cầm đũa lên, vừa định gắp một miếng đậu bắp xào thịt Trì Ẩm Đông nhanh hơn cô một bước, đã gắp miếng thịt cô định gắp đi mất.

Quý Niệm Thanh đang khó chịu thì Trì Ẩm Đông lại đưa miếng thịt vào bát cô. Một lúc lâu, Quý Niệm Thanh vẫn còn ngỡ ngàng, Trì Ẩm Đông thế mà lại gắp thức ăn cho cô sao?

Trì Ẩm Đông giọng điệu bình thản: "Ăn nhiều thịt một chút, cậu gầy quá."

Quý Niệm Thanh từ trước đến nay không muốn phớt lờ lòng tốt của người khác, ngay cả khi người đó là Trì Ẩm Đông.

"Cảm ơn, để tôi tự gắp được rồi...."

Quý Niệm Thanh nói như vậy nhưng không cự tuyệt Trì Ẩm Đông gắp thức ăn cho cô. Cô đưa miếng thịt vào miệng ăn một cách ngon lành.

Dì Lý lúc này mới mở miệng nói: "Đúng rồi, đại tiểu thư, hôm nay A Lâm có chút việc, dì phải xin nghỉ một ngày, dì sẽ đi sau khi nấu xong cơm chiều."

A Lâm trong miệng dì Lý thật ra là con trai độc nhất của bà, bà rất cưng chiều, có thể nói là quá mức cưng chiều, vì vậy hiện tại 30 tuổi vẫn còn giống như một đứa trẻ to xác.

Trì Ẩm Đông nghe dì Lý nói về A Lâm, không khỏi nhíu mày, nhưng rốt cuộc cũng không phải người nhà nên cô cũng không tiện nói nhiều.

"Được, vậy dì đi tới chỗ A Lâm đi rồi gọi điện thoại cho con. Cơm chiều không cần phải nấu, chỉ cần hâm nóng lại đồ ăn là được."

Quý Niệm Thanh ăn đậu bắp xào thịt rồi ăn thịt kho tàu xương sườn. Khi nghe Trì Ẩm Đông nói bữa chiều sẽ ăn lại thức ăn thừa buổi trưa, cô không khỏi ngạc nhiên.

Quý Niệm Thanh nghĩ Trì Ẩm Đông là một người rất lãng phí, nhưng nhìn dáng vẻ Trì Ẩm Đông có lẽ không phải là một người lãng phí như cô đã tưởng tượng.

Quý Niệm Thanh tự hỏi, ánh mắt của cô bay lơ lửng, lại bay đến chỗ Trì Ẩm Đông, bị gương mặt của Trì Ẩm Đông thu hút. Cô cảm thấy Trì Ẩm Đông có khuôn mặt thanh tú gầy gầy, chiếc mũi cao làm cho ngũ quan trông sắc nét nhưng nếu trang điểm thì lại mang theo một chút yêu mị và mê hoặc. Cuối cùng không rõ thuộc phong cách nào.

Nếu phải miêu tả, thì đó là vẻ đẹp lạnh lùng, thanh lãnh đạm nhiên, một vẻ đẹp lạnh lùng đến mức người khác không dám lại gần.

Quý Niệm Thanh nhìn xuống, dừng lại ở bàn tay đang cầm đũa của Trì Ẩm Đông, bàn tay rất đẹp, ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.

Cô vừa ăn cơm vừa quan sát Trì Ẩm Đông, đến mức không phát hiện ra ánh mắt của mình có chút táo bạo. Cô không ngờ Trì Ẩm Đông cũng đang nhìn chằm chằm vào mình.

Trì Ẩm Đông nhìn chằm chằm Quý Niệm Thanh vài giây, rồi mới mở miệng hỏi: "Cậu ăn cơm có thích người khác nhìn mình chằm chằm không?"

Trì Ẩm Đông hỏi Quý Niệm Thanh làm cô tỉnh lại, ánh mắt muốn né tránh, nhưng không biết tại sao lại bị đôi mắt thâm trầm thu hút.

Quý Niệm Thanh nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một lý do khó nghe:

"Ừ, tôi thích ăn cơm mà lơ đễnh, vừa rồi không nhìn thấy cậu, cậu ở đâu vậy?"

Quý Niệm Thanh cố tình cường điệu rằng cô không nhìn thấy Trì Ẩm Đông, nói chuyện mặt không đổi sắc cũng không đỏ mặt, cứ như vậy đúng lý hợp tình như không hề nói dối. Trì Ẩm Đông mỉm cười, đối với hành vi lạy ông tôi ở bụi này của Quý Niệm Thanh cũng không vạch trần.

Quý Niệm Thanh ăn cơm, tinh thần rối loạn, khi nghĩ về chuyện hợp tác cô lại như bay trên chín tầng mây, tóm lại mục đích chỉ có một, cố gắng kiềm chế ánh mắt của mình không nhìn về phía Trì Ẩm Đông.

Sau khi cơm nước xong, dì Lý thu dọn chén đĩa chuẩn bị rửa.

Quý Niệm Thanh cảm thấy uể oải và buồn ngủ. Sau mỗi bữa ăn trưa cô thường ngủ một chút, lại bởi vì dì Lý nấu ăn ngon, bữa trưa ăn nhiều hơn bình thường, Quý Niệm Thanh càng cảm thấy mệt.

Cô lười biếng bước lên cầu thang, nhìn thấy dì Lý đang thu dọn chén đũa còn Trì Ẩm Đông đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng khách.

Quý Niệm Thanh gọi Trì Ẩm Đông.

Trì Ẩm Đông ngẩng đầu nhìn Quý Niệm Thanh, ánh mắt mê hoặc.

Cô chỉ lên phòng ngủ, nói: "Cái kia.... Tôi đi ngủ trưa."

Trì Ẩm Đông đầu tiên là dừng lại một chút, phỏng chừng nghĩ thầm vì cái gì Quý Niệm Thanh đi ngủ còn muốn nói với mình, nhưng vẫn gật đầu, trả lời cô: "Được.... Cậu ngủ đi."

Thấy Trì Ẩm Đông trả lời, Quý Niệm Thanh vui vẻ lên lầu, nghĩ thầm Trì Ẩm Đông hẳn là hiểu được ý mình.

Quý Niệm Thanh nói như vậy là có ý ngầm rằng cô muốn đi ngủ, Trì Ẩm Đông đừng đi lên ngủ cùng cô.

Quý Niệm Thanh có chút tự tin, cô luôn cảm thấy Trì Ẩm Đông có thể hiểu ý cô mà không cần phải nói ra.

Vì thế cô trở về phòng mình, nằm xuống chiếc giường lớn kia, nhanh chóng ngủ thϊếp đi.

Quý Niệm Thanh ngủ rất say, đến nỗi Trì Ẩm Đông đi vào phòng, ngủ bên cạnh, cũng không hề hay biết.