Chương 11.2: Trì Ẩm Đông, cậu chịu chết đi!!!

Trì Ẩm Đông giữ đúng thỏa thuận tôn trọng nhau như khách, cô chỉ ngủ ở chỗ của mình, một chút ranh giới cũng không vượt qua.

Quý Niệm Thanh không giống Trì Ầm Đông, cô không phải người ngủ yên, rất hay mơ khi ngủ trưa.

Trong giấc mơ, Quý Niệm Thanh đang đánh nhau với Trì Ẩm Đông. Trì Ẩm Đông đã lấy một chiếc vòng cổ mà cô rất yêu quý.

Trong giấc mơ, cô bất chấp tất cả, sử dụng mọi thủ đoạn của mình để đánh nhau với Trì Ẩm Đông.

Trì Ẩm Đông nằm bên cạnh Quý Niệm Thanh, nhắm mắt lại chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì Quý Niệm Thanh đột nhiên quay cuồng, chân tay rơi xuống người Trì Ẩm Đông. Trì Ẩm Đông cảm thấy có một vật nặng đè lên người mình liền mở to mắt.

Trì Ẩm Đông đã có một đêm ngủ không ngon, đêm qua Quý Niệm Thanh nằm mơ, trưa nay lại tiếp tục nằm mơ.

Trì Ẩm Đông nằm thẳng trên giường, khi chân tay Quý Niệm Thanh đặt trên người, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, nghĩ thầm nếu Quý Niệm Thanh không có động tác gì lớn thì cứ coi như không có gì xảy ra.

Trì Ẩm Đông nghe thấy Quý Niệm Thanh nói gì đó trong miệng. Tiếng nói không rõ ràng nhưng có thể nghe thấy tên của mình.

Vì thế Trì Ẩm Đông dựng lỗ tai lên nghe ngóng nửa ngày, cuối cùng mới nghe ra lời Quý Niệm Thanh nói: Trì Ẩm Đông, cậu chịu chết đi!!!

Trì Ẩm Đông nghe được âm thanh hung tợn kia, trái tim run lên, cô nghiêng đầu nhìn Quý Niệm Thanh, thấy đôi mắt nhắm chặt, không giống như đang giả bộ ngủ.

Trì Ẩm Đông không nghĩ Quý Niệm Thanh lại chán ghét cô đến vậy? Nằm mơ cũng phải mắng cô.

Trì Ẩm Đông duỗi tay ra chạm vào bàn tay Quý Niệm Thanh đang đặt trên xương sườn, nhẹ nhàng nắm lấy tay cố gắng kéo ra.

Khi ngón tay Trì Ẩm Đông chạm vào cánh tay bóng loáng và tinh tế của Quý Niệm Thanh, ánh mắt cô thoáng hiện lên một tia do dự nhưng vẫn nhẹ nhàng kéo tay Quý Niệm Thanh ra.

Một chân của Quý Niệm Thanh còn gác trên đùi ô, Trì Ẩm Đông bất đắc dĩ kéo chân Quý Niệm Thanh ra khỏi đùi mình, kết quả chân còn chưa kéo ra thì tay lại để lên.

Lần này tay Quý Niệm Thanh dừng lại ở vị trí xương sườn còn muốn lên trên một ít, Trì Ẩm Đông rõ ràng trong lòng không có chuẩn bị, bàn tay ấm áp chuẩn bị chạm vào chỗ kia, hô hấp của Trì Ẩm Đông như muốn ngừng trệ, toàn thân cứng đờ, nằm im không dám cử động.

Khi bàn tay Quý Niệm Thanh hướng lên một chút, Trì Ẩm Đông thực sự xấu hổ.

Quý Niệm Thanh vẫn tiếp tục nói gì đó trong miệng, nhưng giọng nói kia càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nhỏ như tiếng muỗi kêu, không lâu sau thì yên lặng. Tay chân để trên người Trì Ẩm Đông ngủ một cách say sưa.

Trì Ẩm Đông lại không ngủ được, từ nhỏ tới lớn cô không thích ở gần người khác. Hiện tại Quý Niệm Thanh đột nhiên dựa gần đến như vậy, tay chân giống như bạch tuộc leo lên, Trì Ẩm Đông vốn dĩ chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay, cảm thấy có chút ngại ngùng, cho dù Quý Niệm Thanh không nhúc nhích, Trì Ẩm Đông vẫn cảm thấy trong lòng có một cảm giác khó nói nên lời.

Cô vừa muốn Quý Niệm Thanh rời đi vừa giống như không muốn....

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp giải quyết, Trì Ẩm Đông chỉ có thể chợp mắt, trong lòng hy vọng Quý Niệm Thanh có thể sớm tỉnh lại.

Sự thật là Trì Ẩm Đông đã xem nhẹ năng lực thích ngủ của Quý Niệm Thanh, hai người họ sau khi ăn xong đã bắt đầu ngủ, Quý Niệm Thanh ngủ chừng 3 tiếng mới tỉnh dậy.

Trì Ẩm Đông vốn dĩ định chợp mắt, nhưng cô đã thật sự ngủ....

Quý Niệm Thanh mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ cảm thấy cánh tay và chân đều rất ấm áp.

Đặc biệt là bàn tay, càng thêm ấm áp.

Giống như chạm vào thứ gì, Quý Niệm Thanh không cẩn thận đυ.ng phải, giây tiếp theo lập tức tỉnh táo.

Cảm giác này thật sự giống......

Trong lòng Quý Niệm Thanh lộp bộp một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn, chân cô đang đè lên người Trì Ẩm Đông, quan trọng hơn là tay còn chạm vào chỗ khiến người ta khó xử.

Cô sợ đến mức tỉnh cả ngủ, đầu tiên là rút tay về, sau đó thu chân lại, tay chân nhanh chóng trở về chỗ của mình.

Quý Niệm Thanh cuộn tròn trong chăn, đưa lưng về phía Trì Ẩm Đông, trái tim đập thình thịch trong l*иg ngực, kinh hãi đến không dám nhìn.

Không phải đã nói không ngủ trưa sao? Vì cái gì Trì Ẩm Đông lại nằm ở đây?

Quan trọng là vì sao mình lại sờ soạng Trì Ẩm Đông??? Trì Ẩm Đông có đang ngủ không?? Trì Ẩm Đông có biết mình sờ soạng cậu ấy không??

Giờ phút này Quý Niệm Thanh đang tự hỏi bản thân hàng nghìn câu hỏi, trong lòng hoang mang rối loạn, cô cố gắng ngăn trái tim mình đập loạn.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Quý Niệm Thanh lại nhớ đến bàn tay mình vừa chạm vào thứ gì đó.

Cảm giác đó vẫn còn đọng lại trong lòng khiến cô càng thêm bối rối....