Chương 12.1: "Sao cậu lại đắp chăn của tôi?"

Quý Niệm Thanh giống như con rùa đen rút đầu vào chăn, giằng co vài phút, thấy người bên cạnh không có động tĩnh, cô mới rón rén rời giường, nhanh chóng chạy tới phòng khách.

Quý Niệm Thanh ngồi trên sô pha rất lâu, trong lòng không thể bình tĩnh, có chút cảm giác lo lắng.

Đợi cho Quý Niệm Thanh rời đi, Trì Ẩm Đông mới chậm rãi mở to mắt, hai má đỏ ửng.

Không chỉ có Quý Niệm Thanh xấu hổ, Trì Ẩm Đông cũng xấu hổ.

Trì Ẩm Đông không thể ngờ rằng mình lại bị sờ khi đi ngủ? Cô không biết phải làm gì ngoài việc giả vờ ngủ? Chẳng lẽ mở to mắt lên nhìn sao?

Trì Ẩm Đông biết rất có khả năng Quý Niệm Thanh là thật sự ngủ rồi, nhưng Quý Niệm Thanh có biết vừa rồi tay đặt ở đâu, nắm cái gì không?

Giờ phút này Quý Niệm Thanh đang ngồi trên sô pha ở phòng khách tầng một, màn hình TV vẫn đang tạm dừng chương trình phóng sự mà Trì Ẩm Đông đã xem vào buổi sáng. Bên ngoài cửa sổ vẫn là sương mù, bầu trời tối sầm lại.

Quý Niệm Thanh ngồi trên ghế sô pha, đầu óc trống rỗng.

Cô vẫn không thể hiểu tại sao mình lại chạm vào rồi lại Trì Ẩm Đồng.

Cô thực sự không biết, nhưng cô có thể cảm nhận được cảm giác đó không tệ, cái đó của Trì Ẩm Đông không lớn không nhỏ, kích cỡ khoảng loại B?

Đó là kích cỡ mà Quý Niệm Thanh thích.

Nhưng cụ thể đó là có cảm giác sao, Quý Niệm Thanh cảm thấy cô thật sự không có cảm giác gì ở phương diện đó.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Trì Ẩm Đông lớn lên có vóc dáng thì Quý Niệm Thanh cũng không có cảm giác gì.

Cảm giác chán ghét của Quý Niệm Thanh đối với Trì Ẩm Đông vẫn không thay đổi.

Cô ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ mông lung, cố gắng chuyển sự chú ý của mình khỏi Trì Ẩm Đông, cô cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn, chuẩn bị phát lại chương trình phóng sự mà Trì Ẩm Đông đã tạm dừng.

Quý Niệm Thanh vốn dĩ không chú ý đến tờ giấy mà điều khiển từ xa đã chận lên. Nhưng tờ giấy đó quá nổi bật, đó là một tấm chi phiếu thương mại.

Cô không nhịn được mà nhìn thoáng qua, số tiền trên đó không hề nhỏ, hơn nữa còn là tiền Trì Ẩm Đông trả cho người khác.

Cô cũng không nghĩ nhiều, rốt cuộc đây là chuyện của Trì Ẩm Đông, hỏi nhiều sẽ không hay.

Vì thế Quý Niệm Thanh bắt đầu xem TV, tiếp theo là chương trình phóng sự mà Trì Ẩm Đông đã xem vào buổi sáng, kể về địa điểm lăng mộ Cleopatra, thảo luận xem lăng mộ nằm ở bên trong hay bên ngoài cảng.

Vốn dĩ Quý Niệm Thanh chỉ muốn xem qua, nhưng kết quả lại bị nội dung của chương trình phóng sự hấp dẫn.

Cô điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút, nâng hai chân đặt lên ghế, cuộn tròn lại, lúc này bên cạnh có một chiếc chăn mỏng, Quý Niệm Thanh không nghĩ nhiều, lấy chăn đắp lên người mình.

Trì Ẩm Đông nằm trên giường lăn qua lăn lại nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định xuống giường.

Khi đi đến cầu thang tầng hai liền nghe thấy tiếng TV phát ra, nhìn xuống, cô thấy Quý Niệm Thanh đang quay lưng về phía mình, trên người quấn chặt chăn, chăm chú xem phóng sự.

Tóc Quý Niệm Thanh mềm mại tinh tế, buông xuống vai, ngoan ngoãn xem TV mà không nói lời nào, bộ dáng này không phù hợp với tính cách bình thường của Quý Niệm Thanh.

Trì Ẩm Đông trong lòng có chút nói không nên lời, người này thế nhưng xem TV cứ như vậy mà mê, đối với chuyện vừa rồi như không có gì xảy ra.

Nghĩ tới đây, đột nhiên trong lòng có chút không vui, vì thế cô đứng trên cầu thang lầu hai ho nhẹ một tiếng.

Có lẽ là tiếng TV quá lớn, hoặc có thể là Quý Niệm Thanh đang xem quá tập trung nên vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Trì Ẩm Đông bất đắc dĩ, đành phải đi xuống lầu, thong thả bước đến bên cạnh Quý Niệm Thanh, nhìn Quý Niệm Thanh nghiêm túc xem TV.

"Sao cậu lại đắp chăn của tôi?"

Tiếng nói lạnh lùng xa cách đột nhiên vang lên bên cạnh Quý Niệm Thanh, cô giật mình rời khỏi chương trình phóng sự liếc nhìn Trì Ẩm Đông.

Trì Ẩm Đông cao gầy, bất kể giọng nói hay ánh mắt, đứng ở đó đều mang đến cho Quý Niệm Thanh một cảm giác xa cách không nói nên lời.

"Cái gì?"

Trì Ẩm Đông giơ tay chỉ vào tấm chăn mỏng trên người Quý Niệm Thanh, nói lại lần nữa: "Cô đang đắp chăn của tôi."

Quý Niệm Thanh tay còn đang kéo chăn, nghe Trì Ẩm Đông nói như vậy, đôi tay buông lỏng, chiếc chăn kia không có lực từ trên vai rơi thẳng xuống.

Cô liếc Trì Ẩm Đông một cái, bất mãn nói: "Tôi thích, đúng là đồ keo kiệt! Nếu biết là của cậu thì tôi đã không đυ.ng vào!"

Trì Ẩm Đông không quan tâm đến sự khó chịu của Quý Niệm Thanh, ánh mắt liếc nhìn tờ chi phiếu, bước tới nhanh chóng xoay tờ chi phiếu lại.

Hành động của cô khiến Quý Niệm Thanh lại lần nữa khó chịu: "Giấu cái gì mà giấu, tôi đã xem rồi, một triệu chi cho tập đoàn Hồng Nhạc."

"Cậu nhìn lén đồ của tôi?"

Quý Niệm Thanh buông tay bĩu môi, không cho là đúng, "Cái gì mà nhìn lén, chính cậu đặt ở phía dưới điều khiển, còn trách tôi...."

Trì Ẩm Đông cầm lấy tấm chi phiếu thương mại, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy, nhẹ nhàng đặt vào túi quần. Sau đó ngẩng đầu nhìn Quý Niệm Thanh, ánh mắt sắc bén. Quý Niệm Thanh cũng không sợ hãi, nhìn thẳng vào Trì Ẩm Đông với vẻ ngạo khí.

Đôi mắt họ giao nhau, không khí trở nên yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.