Chương 12.2: "Đói!"

Trì Ẩm Đông trên mặt không có biểu tình, nhưng ngay cả khi không có biểu tình vẫn toát ra một khí chất mạnh mẽ áp bức người khác.

Quý Niệm Thanh cảm nhận được áp lực, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trì Ẩm Đông, không nhịn được chớp chớp.

Cô thực sự sợ hãi nhưng cũng không chịu thua, Quý Niệm Thanh âm thầm nói với bản thân sẽ cố gắng chịu đựng.

Nhưng Trì Ẩm Đông lại đột nhiên nói: "Xem ra cậu ngủ trưa rất ngon, bây giờ có sức lực để cãi nhau với tôi."

Trì Ẩm Đông nhắc đến việc ngủ trưa, Quý Niệm Thanh liền đỏ mặt xấu hổ.

Cô không biết Trì Ẩm Đông có biết về hành động của mình hay không, nhưng có thể cảm nhận được Trì Ẩm Đông đang cố tình chế giễu mình.

Chỉ bằng điểm này, Quý Niệm Thanh không còn khí lực để tranh cãi nữa: "Liên quan gì đến cậu. Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi, tôi đã nói với cậu là tôi muốn ngủ trưa, cậu còn đi lên đó ngủ cùng tôi!"

Trì Ẩm Đông vẫn cau mày nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười.

"Giường không phải mỗi người một nửa sao? Tôi muốn ngủ liền ngủ." Trì Ẩm Đông nhìn Quý Niệm Thanh, khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên một nụ cười, rất có ý tứ, lại nói: "Đúng rồi, cậu ngủ mơ như vậy sẽ không vượt rào chứ?"

Quý Niệm Thanh trong lòng lộp bộp một tiếng, bởi vì chột dạ, đôi mắt hơi trừng, âm lượng không nhịn được mà lên cao: "Sao có thể! Tôi làm sao có thể vượt rào!"

"Tốt nhất là như vậy." Trì Ẩm Đông cúi người, kéo gần khoảng cách với Quý Niệm Thanh, sau đó hạ thấp giọng, chậm rãi nói: "Nếu không cậu chỉ có thể ngủ phòng khách."

Quý Niệm Thanh cười lạnh một tiếng, trong lòng có chút chột dạ nhưng vẫn táo bạo nói, "Cậu lo tốt cho bản thân đi, ai vượt rào còn chưa nói trước được đâu."

Trì Ẩm Đông nhìn thấy dáng vẻ rõ ràng là đang ngượng ngùng nhưng lại cố tỏ ra cứng rắn của Quý Niệm Thanh, cảm thấy rất thú vị, ý tưởng muốn trêu chọc Quý Niệm Thanh càng lúc càng mãnh liệt.

Vì thế Trì Ẩm Đông duỗi người, vặn vẹo cổ, nói: "Tôi cảm thấy toàn thân đau nhức, giữa trưa vẫn còn ổn, cũng không biết là ngủ không ngon hay bị cái gì đè lên."

Quý Niệm Thanh ánh mắt tránh né, từ trên sô pha đứng lên, chân tay có chút luống cuống, giọng nói lắp bắp: "Không..... Không liên quan tới tôi? Đừng có nói chuyện này với tôi."

Nói xong Quý Niệm Thanh rời khỏi sô pha, đưa tay lên gãi đầu, không nhìn Trì Ẩm Đông, ngay lập tức rời đi.

Quý Niệm Thanh cảm thấy giờ phút này mình đang yếu thế, 36 kế, chạy là thượng sách.

Cô chạy vội đến phòng vệ sinh ở tầng 1, sau đó lập tức đóng cửa lại, hơi thở rõ ràng không ổn, nhịp tim cũng tăng lên.

Cô cảm thấy Trì Ẩm Đông thật là một người phụ nữ đáng sợ, nói chính xác hơn thì Trì Ẩm Đông có thể hiểu tính cách của cô, biết cách khống chế cô.

Để bình tĩnh lại, cô bắt đầu gọi điện thoại cho Du Băng.

Điện thoại reo vài tiếng thì Du Băng mới bắt máy.

"Alo?"

"Du Băng, mình lạnh." Quý Niệm Thanh nhỏ giọng nói, sợ mình nói chuyện bị người khác nghe được.

Du Băng không nóng nảy, ngược lại là cười hỏi Quý Niệm Thanh: "Làm sao vậy?"

"Mình thật là quá khó khăn, vừa rồi ăn cơm lên lầu ngủ trưa, tỉnh ngủ phát hiện Trì Ẩm Đông ngủ ở bên cạnh mình."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó mình không biết chuyện gì đã xảy ra, mình ngủ một giấc, thức dậy thì thấy tay chân mình đang gác lên người cậu ấy, thậm chí còn vuốt ngực cậu ấy!"

"Phốc.... Cô ấy có biết không?"

"Không biết nữa!!! Khi mình tỉnh dậy thì cậu ấy đang ngủ!!!" Quý Niệm Thanh trong lòng không xác định, lại bổ sung một câu: "Thực ra mình cũng không biết cậu ấy có biết hay không, nhưng mình cảm thấy có vẻ như biết, nhưng cũng có vẻ như không biết, thực sự rất phiền!"

Du Băng không đứng đắn hỏi Quý Niệm Thanh: "Sờ ngực Trì Ẩm Đông xúc cảm như thế nào?"

"Cậu có thể bình thường một chút được không? Làm sao bây giờ??? Mình ở không nổi nữa, cậu mau tới đón mình!!"

"Mình không tới được, trời đang mưa, thành phố mưa rất to."

Quý Niệm Thanh nghiến răng nghiến lợi, muốn đem Du Băng chặt thành trăm mảnh, "Cậu thì giỏi rồi, lúc cần nhờ gì cũng đều không được."

"Hai, cậu sợ cái gì? Cậu sờ cũng là hợp pháp, có gì không ổn. Hơn nữa mình cảm thấy hai ngươi rất có ý tứ, ha ha ha."

"Cười cái gì mà cười."

Quý Niệm Thanh tức giận tới mức cúp điện thoại. Du Băng mỗi lần đều như vậy, cô đang rất nghiêm túc, như thế nào mỗi lần gọi điện thoại cho Du Băng đều giống như đang nói giỡn.

Du Băng nằm trên giường, không ngờ Quý Niệm Thanh lại cúp điện thoại, tục ngữ nói kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, Quý Niệm Thanh này thật là mơ hồ đến không thể mơ hồ hơn, Trì Ẩm Đông đã quá rõ ràng.

Quý Niệm Thanh ở trong phòng vệ sinh, không muốn nhìn thấy Trì Ẩm Đông.

Cô liền ngồi lên bồn cầu, lấy điện thoại ra lướt Weibo, chỉ để không nghĩ về điều đó.

Khoảng nửa tiếng sau có tiếng gõ cửa, bên ngoài truyền đến giọng của Trì Ẩm Đông:

"Cậu đang làm gì trong đó mà lâu như vậy?"

Quý Niệm Thanh im lặng.

"Không nói là tôi mở cửa vào đấy? Khóa trái cũng vô dụng, chìa khóa đang cắm ở trên cửa."

"Cậu đừng vào! Tôi ra ngay đây!"

Quý Niệm Thanh đứng dậy, khóc không ra nước mắt, phát hiện mình ngồi đến chân đã tê rần.

"Được rồi, cậu có đói không? Nếu đói thì để tôi đi nấu cơm."

Cô muốn từ chối, nhưng lại rất muốn Trì Ẩm Đông rời đi, vì vậy đành miễn cưỡng đồng ý.

"Đói!"