Chương 13.1: "Tôi đã nói, cô ta là một kẻ lừa đảo."

Trì Ẩm Đông đi không bao lâu, Quý Niệm Thanh liền từ phòng vệ sinh đi ra ngoài.

Cô không thực sự đói, nhưng cảm thấy mình mới ngủ dậy không lâu, muốn ăn chút gì đó.

Cô thấy Trì Ẩm Đông đang mặc một bộ đồ ở nhà, đi dép lê, chậm rãi đi đến tủ lạnh lấy ra vài cây rau củ, chuẩn bị tự mình nấu cơm tối.

Quý Niệm Thanh không nhịn được hỏi: "Không phải là ăn đồ thừa sao?"

"Không ăn đồ thừa, tôi làm cho cậu ăn."

Trì Ẩm Đông xắn tay áo lên bắt đầu nhặt rau, Quý Niệm Thanh khoanh tay đứng cạnh Trì Ẩm Đông, nhìn Trì Ẩm Đông nấu ăn với vẻ thích thú.

"Cậu cũng biết nấu ăn à?"

"Tất nhiên rồi? Khi có thời gian tôi thường tự nấu, chỉ giao cho dì Lý khi tôi bận việc."

"Được rồi, vậy cậu làm đi, tôi đi xem TV."

"Này, cậu từ từ đã." Trì Ẩm Đông gọi Quý Niệm Thanh lại, "Giúp tôi lấy thịt trong tủ lạnh ra, ở ngăn thứ hai."

"Được." Quý Niệm Thanh ngoan ngoãn nghe Trì Ẩm Đông nói, cúi xuống lấy thịt trong tủ lạnh ra. Khi cô đưa thịt cho Trì Ẩm Đông, mới phát hiện ra có gì đó không ổn.

Vì cái gì mà cô lại nghe lời Trì Ẩm Đông? Trì Ẩm Đông nói cô lấy thịt cô liền ngoan ngoãn lấy, Quý Niệm Thanh cảm thấy vừa rồi rõ ràng mình có thể cự tuyệt.

Thịt cũng đã đưa rồi, Quý Niệm Thanh đột nhiên cảm thấy hứng thú muốn nhìn Trì Ẩm Đông nấu ăn, cô liền đứng bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ Trì Ẩm Đông có thực sự biết nấu ăn hay không.

Thịt xay được đặt ở ngăn trên cùng của tủ lạnh, không cần rã đông, Trì Ẩm Đông thuần thục cho thịt xay vào bát, bắt đầu nêm các loại gia vị. Thị xay ban đầu có màu hồng nhạt sau khi nêm liền biến thành màu đỏ đen, Quý Niệm Thanh nhăn mặt, nhìn có cảm giác ăn sẽ không ngon....

"Màu sắc không đẹp phải không?" Trì Ẩm Đông vừa nói vừa dùng những ngón tay dài, thon thả đảo thịt xay, lòng bàn tay dính một ít nước tương, Quý Niệm Thanh nhìn chằm chằm vào tay Trì Ẩm Đông, chỉ thấy sững sờ, trong ấn tượng của cô, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy những ngón tay thon dài, trắng nõn như vậy.

Sau một hồi ngơ ngác, Quý Niệm Thanh nói với Trì Ẩm Đông: "Ừ, có một chút. Tại sao nó đen như vậy, có phải cho quá nhiều nước tương không?"

"Đây là món thịt viên. Tuy không được đẹp mắt nhưng tôi nghĩ cậu nhất định sẽ thích."

Trì Ẩm Đông một bên quấy thịt xay vừa cười với Quý Niệm Thanh, mỗi khi Trì Ẩm Đông cười với cô, Quý Niệm Thanh luôn có một loại cảm giác không chân thực.

Cô cảm thấy Trì Ẩm Đông là một người ít khi cười, vì vậy mọi người đều cảm thấy Trì Ẩm Đông cao cao tại thượng không thể lại gần. Bản thân Quý Niệm Thanh cũng vậy, cô quen biết Trì Ẩm Đông từ nhỏ, trong ấn tượng của cô ít khi thấy Trì Ẩm Đông cười, khi còn nhỏ đã có vẻ mặt lạnh lùng.

Nhưng mấy ngày nay ở chung, Quý Niệm Thanh phát hiện Trì Ẩm Đông thực sự biết cười. Mặc dù nụ cười kia luôn nhàn nhạt, nhưng lại rất có sức cuốn hút, chỉ trong nháy mắt Quý Niệm Thanh đã nghĩ rằng nếu Trì Ẩm Đông không làm những điều xấu xa đó có lẽ họ vẫn có thể là bạn bè.

Trì Ẩm Đông nhìn về phía Quý Niệm Thanh, phát hiện cô đang nhìn chằm chằm vào mình với vẻ mặt ngơ ngác, liền hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy? Tôi có cảm giác cậu thường xuyên thích ngẩn ngơ."

Quý Niệm Thanh mơ hồ nhìn Trì Ẩm Đông một lần nữa, lắc lắc đầu, trong lòng lại thoáng có một tia du͙© vọиɠ muốn nói chuyện với Trì Ẩm Đông.

"Kỳ thật tôi rất muốn hỏi cậu, vì cái gì trước kia cậu luôn muốn cùng tôi đối nghịch? Hơn nữa từ nhỏ đã bắt đầu như vậy."

Trì Ẩm Đông đang quấy thịt trong nồi, đột nhiên dừng lại, nhìn Quý Niệm Thanh ánh mắt nói không nên lời. Trì Ẩm Đông mím môi, muốn nói chuyện nhưng lại nhớ tới cái gì: "Kỳ thật tôi cũng rất muốn hỏi cậu, vì cái gì mà cậu lại cảm thấy tôi cùng cậu đối nghịch?"

Quý Niệm Thanh dựa vào tường bếp, như đang suy nghĩ gì đó, nói: "Cũng không thể nói là đối nghịch, nhưng từ nhỏ tới lớn tôi cảm thấy cậu luôn làm mọi chuyện tốt hơn tôi."

Trì Ẩm Đông cười cười, "So với cậu tốt hơn chính là cùng cậu đối nghịch sao?"

Quý Niệm Thanh nhíu nhíu mày, cảm thấy như vậy cũng đúng, nhưng trong lòng cô không thoải mái. Mặc dù Trì Ẩm Đông đúng là giỏi mọi thứ hơn cô, nhưng cô không thể quên những mối tình của cô, dường như luôn bị Trì Ẩm Đông cản trở.

"Không tính những điều đó, còn chuyện Bách Giới thì sao?"

Trì Ẩm Đông lắc đầu, khi nghe thấy cái tên Bách Giới, rõ ràng có vẻ chán ghét hơn một chút.

"Kỳ thật cậu căn bản không hiểu Bách Giới, có phải trong mắt cậu tôi là người đã giành cô ta?"

"Đúng vậy." Quý Niệm Thanh trả lời không một chút do dự, cô cảm thấy Trì Ẩm Đông ở phương diện tình cảm này, trăm phần trăm là không đủ phúc hậu.

"Tôi đã nói, cô ta là một kẻ lừa đảo."

Quý Niệm Thanh không dao động, vẫn kiên trì quan điểm của mình, "Chị ta gạt tôi cái gì? Chị ta giống như không lừa tôi cái gì. Thứ nhất là tôi chưa cùng chị ta lên giường, thứ hai tôi cũng không cho chị ta tiền, quan điểm này của cậu không đúng."

Trì Ẩm Đông nghe cô nói như vậy, tức khắc nghẹn lời, hít một hơi thật sâu để hồi phục lại tâm tình.

Bách Giới không lừa Quý Niệm Thanh tiền, đó là bởi vì cô ta lấy được không ít tiền từ Trì Ẩm Đông, cô ta cũng không lừa sắc bởi vì Trì Ẩm Đông đã ngăn cản.

Trì Ẩm Đông nhìn chằm chằm Quý Niệm Thanh, trong lòng cố nén giận, không biết nói gì, liền lạnh lùng nhìn Quý Niệm Thanh, Quý Niệm Thanh cho rằng Trì Ẩm Đông đã cam chịu, liền nói: "Đúng không, không còn lời gì để nói à, hơn nữa cậu cũng không phải chỉ giành Bách Giới, những người trước cũng bị cậu giành. Cậu đừng nói là sở thích của chúng ta trời sinh giống nhau?"

Trì Ẩm Đông trên tay còn cầm một bát thịt xay, Quý Niệm Thanh vừa nói dứt lời, Trì Ẩm Đông đặt bát thịt xuống, âm thanh rất lớn, giờ phút này sắc mặt cô không tốt lắm.

Sau khi đặt bát thịt xuống, Trì Ẩm Đông bước thêm hai bước về phía Quý Niệm Thanh. Ban đầu Quý Niệm Thanh đang dựa vào tường, thấy Trì Ẩm Đông đột nhiên tới gần, cô cảm thấy có chút không có chỗ né tránh.