Chương 13.2: "Cậu muốn làm gì?"

Quý Niệm Thanh không biết Trì Ẩm Đông muốn làm gì, cô có chút hoảng hốt, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Trì Ẩm Đông.

"Cậu muốn làm gì? Ngón tay của cậu còn dính nước tương, đừng sát lại gần tôi!!!"

Trì Ẩm Đông không dao động, vẫn tiếp tục tới gần cô, khi khuôn mặt lạnh lùng của Trì Ẩm Đông tới gần Quý Niệm Thanh, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, không biết là do khí thế của Trì Ẩm Đông quá mạnh hay là vì một lý do nào khác, Quý Niệm Thanh đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương.

Cô đành phải giơ tay đẩy Trì Ẩm Đông ra, ngăn Trì Ẩm Đông tới gần, nói: "Làm... Làm gì vậy!"

Trì Ẩm Đông thở dài một tiếng, rốt cuộc mở miệng: "Được rồi, hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng với cậu. Khi còn nhỏ tôi luôn lấy đồ của cậu vì cậu không sạch sẽ, cậu không bao giờ rửa tay trước khi ăn. Lúc cao trung, tôi luôn đạt điểm cao hơn cậu vì cậu luôn nói rằng điểm ngữ văn của cậu quá thấp, cần người khác dạy thêm. Đến đại học, tôi luôn giành bạn gái của cậu, bởi vì tôi không muốn thấy cậu cùng người khác ở bên nhau, còn nữa, Bách Giới đúng là một kẻ lừa đảo, tin hay không tùy cậu."

Đây là lần đầu tiên Quý Niệm Thanh thấy Trì Ẩm Đông nói không ngừng.

Đầu tiên là cô kinh ngạc, không ngờ Trì Ẩm Đông cũng có lúc như vậy, sau đó lại tinh tế phân tích giọng nói của Trì Ẩm Đông.

Cô bừng tỉnh, có một loại cảm giác kỳ lạ, giống như Trì Ẩm Đông đang nói với cô rằng...

Trì Ẩm Đông thích cô???

Quý Niệm Thanh có chút hoảng hốt, Trì Ẩm Đông vẫn còn đang cau mày trước mặt cô, hơn nữa khoảng cách giữa hai người rất gần, cô không biết phải nói gì. Một lúc sau mới lúng túng i hỏi:

"Có phải ý của cậu là cậu thích tôi không?"

"Đúng vậy."

"Vậy cậu đã yêu thầm tôi từ lâu phải không?"

"Không phải."

"Tôi vẫn luôn thầm yêu cậu, chẳng qua cậu chưa bao giờ nhìn nhận tôi, luôn coi tôi như kẻ thù."

Quý Niệm Thanh hít một hơi thật sâu, cảm thấy cả người gần như bị tin tức này làm cho chấn động, giọng nói hoảng loạn mang theo một tia khàn khàn: "Đây là chuyện gì vậy, cậu vậy mà lại thích tôi? Tại sao cậu không nói cho tôi biết?"

"Ngày hôm đó tôi có nói với cậu rồi, cậu hỏi tôi muốn gì, không phải tôi đã nói rất rõ ràng sao?"

Quý Niệm Thanh nghẹn lời, cảm thấy Du Băng thật là miệng quạ đen, nói cái gì đến là cái đó đến.

Một lúc lâu Quý Niệm Thanh không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy bầu không khí có hơi xấu hổ, cô vẫn bị Trì Ẩm Đông ép vào góc tường: "Tôi... Cậu hẳn là biết, hiện tại tôi rất ngạc nhiên? Tôi rất hoảng hốt?"

"Haizz, tôi tưởng cậu biết tôi thích cậu."

"Tôi không biết!" Quý Niệm Thanh nói to hơn, cảm thấy mình cần phải thể hiện một chút thái độ ngay lúc này, "Mặc dù tôi thích con gái, nhưng... Tôi nghĩ chúng ta không có khả năng. Tôi không thích kiểu người lạnh lùng như cậu, cậu hiểu không?"

Trì Ẩm Đông nhíu mày, ánh mắt có chút khó chịu, hoặc có thể nói là nghi hoặc.

Quý Niệm Thanh lập tức lại giải thích: "Tôi thích những người nhiệt tình, phóng khoáng, giống như Bách Giới, cậu hiểu chứ?"

Trì Ẩm Đông gật đầu, nói đã hiểu. Những gì Quý Niệm Thanh nói không thực sự làm Trì Ẩm Đông tức giận, ngược lại dường như đã biết kết quả sẽ là như vậy.

Trì Ẩm Đông lùi lại về phía sau hai bước, kéo khoảng cách hai người ra xa. Khí áp biến mất, Quý Niệm Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Trì Ẩm Đông lạnh nhạt nói: "Tôi cũng không nhất định bắt cậu phải thích tôi, nhưng thích một người như Bách Giới, cậu đúng là không có con mắt nhìn người."

Quý Niệm Thanh không bị Trì Ẩm Đông làm cho lung lay, cô đáp lại: "Vậy cậu còn hôn cô ta, điều đó không phải là cậu nói chính mình không có con mắt nhìn người hay sao?"

"Không, chúng tôi không có hôn."

"Thật!"

"Tin hay không tùy cậu."

Trì Ẩm Đông lười giải thích nhiều, khi ngón tay hoạt động cô mới phát hiện nước tương dính trên lòng bàn tay đã khô.

Cô cảm thấy hơi khó chịu, vì vậy liền đến bồn rửa tay.

Quý Niệm Thanh nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Trì Ẩm Đông, cảm thấy Trì Ẩm Đông thật lạnh lùng, hơn nữa cô vẫn chưa hết kinh hoàng sau tiết lộ vừa rồi.

Rõ ràng Trì Ẩm Đông giống như đang thổ lộ với cô, nhưng ngữ khí lại có chút lạnh nhạt, không hề lãng mạn chút nào.

Hơn nữa, Trì Ẩm Đông có thể giấu tình cảm của mình đối với một người trong một thời gian dài như vậy, cũng thật đáng sợ.

Quan trọng nhất chính là, điểm ngữ văn của mình quá kém, Quý Niệm Thanh nhớ không lầm thì chính mình đã nói... Muốn học bá dạy thêm cho mình, chắc chắn không phải nói với Trì Ẩm Đông, mà là nói với người ngồi cùng bàn lúc đó.

Trì Ẩm Đông rửa tay xong, bắt đầu nấu cơm, Quý Niệm Thanh lại nhìn chằm chằm Trì Ẩm Đông một lúc lâu.

Mặc dù Quý Niệm Thanh không có cảm tình gì với Trì Ẩm Đông nhưng nếu những gì Trì Ẩm Đông nói là đúng thì đột nhiên cô cảm thấy mình cũng không ghét Trì Ẩm Đông như trước.