Chương 14.1: "Để tôi làm."

Đúng như Trì Ẩm Đông nói, thịt xay tuy lúc trước có màu đen nhưng khi xào chín lại trở nên mềm ngọt thơm ngon, thậm chí màu sắc cũng thay đổi.

Quý Niệm Thanh lại một lần nữa thể hiện bản tính thật thà của mình, trước đây chỉ ăn một bát cơm, hôm nay cô phá lệ ăn hai bát. Ăn được một nửa, cảm thấy như mình chưa làm gì cả nên chủ động nói ăn xong sẽ rửa bát.

Trì Ẩm Đông không biết Quý Niệm Thanh thực sự từ nhỏ đã được nuông chiều, không có kỹ năng rửa bát.

Vì vậy Trì Ẩm Đông đồng ý: "Vậy cậu rửa đi, tối nay tôi có việc phải đi ra ngoài."

Quý Niệm Thanh tò mò, Trì Ẩm Đông là kiểu người thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, không nghĩ buổi tối cũng có hoạt động.

Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, cô hỏi: "Ừ? Đi ra ngoài chơi sao?"

"Đúng vậy, đi gặp một người bạn, cậu muốn đi cùng không?"

Quý Niệm Thanh lắc đầu, "Cậu đi đi, về càng trễ càng tốt, như vậy tôi có thể một mình, muốn làm gì thì làm."

Trì Ẩm Đông nhìn Quý Niệm Thanh, ánh mắt mang theo ý cười, cảm thấy Quý Niệm Thanh tuy rằng đã 25 26 tuổi, nhưng tâm lý như cũ vẫn là như vậy không trưởng thành, giống như một đứa trẻ.

Hay là, ở trước mặt cô luôn là như vậy.

Trì Ẩm Đông không nói thêm nữa, chỉ là nhàn nhạt nói: "Được, vậy tôi đi lên thay quần áo."

Quý Niệm Thanh nhìn bát của Trì Ẩm Đông, thực ra Trì Ẩm Đông ăn không nhiều lắm, đại khái chỉ ăn một nửa bát nhỏ.

Sau khi Trì Ẩm Đông lên lầu, Quý Niệm Thanh tiếp tục ăn cơm, không thể không thừa nhận Trì Ẩm Đông nấu ăn rất ngon, ít nhất là hợp khẩu vị của Quý Niệm Thanh.

Sau khi ăn xong Quý Niệm Thanh chậm rãi thu dọn chén đĩa, cô cảm thấy rửa chén đĩa chỉ đơn giản là cho một ít nước rửa bát vào rửa mấy cái là xong, cũng không nhiều lắm, chỉ có khoảng 5 6 cái.

Vì vậy cô bỏ tất cả vào bồn đầy nước, nhấn khoảng 10 lần vòi nước rửa bát làm cho bồn rửa đầy bọt.

Sau khi hoàn thành xong tất cả các bước này, Quý Niệm Thanh mới ý thức được là cô đã lấy quá nhiều nước rửa bát, bàn tay cô quấy nước một cách tùy ý, kết quả làm bọt tràn ra ngoài, Quý Niệm Thanh không còn lời nào để nói, nghĩ thầm kỹ năng rửa chén của mình thực sự bằng không.

Ngay sau đó, cô bất chấp tất cả rửa qua loa bát đĩa một vài lần, rồi dùng nước để rửa sạch.

Quý Niệm Thanh thở dài trong lòng, chén đĩa này cũng không phải do Trì Ẩm Đông yêu cầu cô rửa, nhưng chính cô đã làm cho tình hình hỗn loạn nên phải tự mình dọn dẹp. Cô đặt chén đĩa lên bàn, đi đến phòng vệ sinh để lấy cây lau nhà.

Cô làm rất nhanh, chủ yếu là không muốn lát nữa Trì Ẩm Đông xuống lầu nhìn thấy nhà bếp hỗn loạn.

Mọi chuyện luôn không như mong muốn, Quý Niệm Thanh mới từ phòng vệ sinh lấy cây lau nhà ra, liền nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ hành lang. Cô trong lòng lộp bộp một tiếng, lúc này đang đứng ở trung tâm phòng khách, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trì Ẩm Đông đang từ trên lầu đi xuống.

Trì Ẩm Đông nhìn thấy Quý Niệm Thanh cầm cây lau nhà, tò mò hỏi:

"Làm sao vậy?"

"Không có gì, lúc rửa chén làm nước ra sàn nhà."

Trì Ẩm Đông biểu tình phức tạp, cô biết Quý Niệm Thanh là người không biết làm việc nhà, nhưng không nghĩ tới lại tới mức như vậy, rửa chén cũng có thể khiến phòng bếp trở nên bẩn đến mức đó.

"Thôi bỏ đi, để tôi làm." Trì Ẩm Đông đi xuống lầu, định lấy cây lau nhà từ tay Quý Niệm Thanh, nhưng Quý Niệm Thanh từ chối.

"Không cần, tôi tự làm được, cậu muốn ra ngoài thì cứ đi nhanh đi, khi về đảm bảo phòng bếp đã sạch sẽ."

Quý Niệm Thanh nói xong lời này mới có tâm tư để ý tới Trì Ẩm Đông, phát hiện hôm nay Trì Ẩm Đông dường như cố ý trang điểm, bộ đồ ngủ lúc nãy đã được thay ra, giờ phút này đang mặc một chiếc váy dài màu đen, Trì Ẩm Đông có vóc dáng rất đẹp, có thể nhìn thấy hình dáng cơ thể uyển chuyển qua lớp vải mỏng manh.

Quý Niệm Thanh không dám nhìn Trì Ẩm Đông quá lâu, chỉ nhanh chóng liếc mắt một cái, khuôn mặt thanh tú được trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi đỏ nhạt không còn áp bách như ngày thường, nhưng vẫn mang vẻ lạnh lùng.

Thấy Quý Niệm Thanh khăng khăng muốn lau dọn, Trì Ẩm Đông cũng không ép buộc, chỉ nói một câu "Tôi đi trước", rồi bước ra khỏi cửa.

Quý Niệm Thanh không khỏi tò mò, Trì Ẩm Đông đi ra ngoài là muốn gặp ai?

Cô nhìn theo bóng dáng Trì Ẩm Đông rời đi, lắc lắc đầu, nghĩ thầm cậu ấy gặp ai thì liên quan gì tới mình.

Dưới chân là một đống hỗn độn, Quý Niệm Thanh bắt đầu lau nhà. Nói thật cô không giỏi việc này, rõ ràng tư thế không đúng lắm, nên cảm thấy rất kỳ quái. Cố gắng lắm cuối cùng cũng lau xong, Quý Niệm Thanh cảm thấy mệt mỏi, xoa eo định nghỉ một lát.

Cây lau nhà trong tay cô tùy tiện ném ra, ngay sau đó nghe được một tiếng loảng xoảng. Quý Niệm Thanh xoay người lại nhìn, tâm trạng lập tức trở nên tồi tệ.

Thì ra chén đĩa vừa đặt trên bàn bên cạnh đã bị cây lau nhà cô vừa ném tới làm đổ xuống đất.

Quý Niệm Thanh cảm thấy hít thở không thông, cô từ trước đến nay không sợ làm bất cứ điều gì, không nghĩ tới làm việc nhà lại phải chịu thua. Cảm giác mọi chuyện xấu đều liên tiếp xảy ra, cô bắt đầu hối hận chính mình tiện miệng nói muốn rửa chén, không nghĩ tới lại làm ra nhiều chuyện như vậy.

Trên mặt đất vẫn còn mảnh vỡ của cái chén vừa rơi, Quý Niệm Thanh bất đắc dĩ, lại đành phải ngồi xổm xuống nhặt chúng bỏ vào thùng rác, lần này cô đặc biệt cẩn thận, sợ bị mảnh vỡ đâm vào ngón tay.

Rõ ràng rửa chén chỉ cần năm sáu phút, Quý Niệm Thanh lại mất nửa giờ, còn làm vỡ hai chén ba đĩa.

Cô không muốn Trì Ẩm Đông biết, nhưng Trì Ẩm Đông nhất định sẽ biết, trừ khi cô có thể biến ra một bộ chén đĩa mới.

Khi tất cả đã xong, Quý Niệm Thanh chậm rãi tiến đến sô pha, nằm dài, miệng lẩm bẩm "Đã xong, đã xong..."