Chương 2.1: "Cô ấy hiện tại còn chen vào mối quan hệ của cậu không?"

"Có chết con cũng không kết hôn với Trì Ẩm Đông!"

Quý Niệm Thanh nói xong lời này thì một tuần sau cô cùng Trì Ẩm Đông kết hôn.

Hôn lễ được tổ chức rất long trọng, nhiều khách quý tới tham dự, Quý gia và Trì gia từ trên xuống dưới đều tràn đầy không khí vui tươi.

Trong hôn lễ, Quý Niệm Thanh vẻ mặt không vui, Quý Huy Long nhiều lần đưa mắt nhắc nhở cô, cô mới miễn cưỡng tươi cười.

Cô không nghĩ tới mình thật sự sẽ cùng Trì Ẩm Đông kết hôn, có nhiều nguyên nhân khiến cô phải thỏa hiệp cùng ông ngoại.

Nội dung đại khái là: Nếu sau một năm kết hôn cô và Trì Ẩm Đông vẫn không có cảm tình thì hai người có thể ly hôn, về sau chuyện kết hôn của cô, Quý gia sẽ không can thiệp nữa.

Nghĩ tới việc ly hôn, có thể tự do sống cuộc sống của chính mình, Quý Niệm Thanh liền đồng ý kết hôn.

Nếu có thể trực tiếp dùng chuyện này giải quyết được vấn đề, Quý Niệm Thanh tuyệt đối sẽ không đi đường vòng để gây phiền toái cho chính mình.

Bất quá chỉ là một năm, hết một năm này sẽ không còn ai can thiệp vào hôn sự của cô nữa.

Sau này nếu ai đó dám ép buộc cô kết hôn, cô sẽ đem bản thỏa hiệp này ra, giấy trắng mực đen, nói thế nào cô cũng là người có lý.

Quý Niệm Thanh giờ phút này ngồi ở quán bar, tay cầm một ly rượu Cocktail, trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng ngày hôm đó...

Thợ chụp ảnh ngồi xổm trước mặt cô và Trì Ẩm Đông, vẻ mặt vui sướиɠ.

Cô mơ hồ nhớ lại lời anh ta: "Hai người hãy đứng lại gần nhau, người bên trái, cười tươi thêm một chút."

Khi đó trong lòng Quý Niệm Thanh chỉ nghĩ về chuyện ly hôn, về một tương lai độc thân tươi đẹp, muộn phiền trong lòng như vơi đi phân nửa.

Cô nở nụ cười tươi tắn, đúng lúc này tiếng chụp ảnh vang lên, ghi lại cảnh hôn lễ ngày hôm đó.

Giờ ngồi nghĩ lại, Quý Niệm Thanh không có ấn tượng gì đặc biệt, chỉ nhớ rõ đó là ngày cô kết hôn. Sau đó, liền không có sau đó.

Cô thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Trì Ẩm Đông lấy một cái.

Hôn lễ kết thúc, cô lập tức thay một chiếc váy khác.

Sau khi kết hôn Quý Niệm Thanh cảm thấy rất thoải mái, không còn ai thúc giục chuyện kết hôn, cô cảm thấy rất nhẹ nhõm, thậm chí cảm thấy đó là một quyết định vô cùng đúng đắn.

Giống như hiện tại, cô đang ở quán bar cùng bạn bè uống rượu.

"Mình nói này Niệm Thanh, kết hôn như thế nào, sao mình không thấy cậu về nhà sớm? Mỗi ngày đều cùng mình ra ngoài uống rượu, không sợ cô vợ xinh đẹp của cậu tức giận sao?"

Du Băng, bạn của Quý Niệm Thanh là một cô gái xinh đẹp, có đôi mắt phượng, dáng người nóng bỏng, bộ dáng thoạt nhìn rất quyến rũ.

Những ngón tay mảnh khảnh của Quý Niệm Thanh cầm ly rượu, đôi môi mọng nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Khuôn mặt cô tươi cười, nhưng khi nghe đến Trì Ẩm Đông thì đôi lông mày nhăn lại, lộ vẻ không hài lòng, ngữ khí có chút mỉa mai:

"Đừng gọi cậu ta là lãnh mỹ nhân, đừng bị cậu ta mê hoặc bởi vẻ bề ngoài, đó là một người phụ nữ tâm cơ."

Du Băng nghiêng đầu về phía Quý Niệm Thanh, thấp giọng hỏi: "Cô ấy hiện tại còn chen vào mối quan hệ của cậu không?"

Quý Niệm Thanh nheo mắt, ánh mắt hiện lên một tia oán niệm, "Cậu đang nói Bách Giới?"

Cô lắc đầu, "Mình và Bách Giới đã không còn liên hệ, không biết hai người đó còn ở bên nhau không. Nghĩ lại mà thấy ghê tởm, cậu ta luôn muốn tranh giành mọi thứ với mình."

Du Băng chép chép miệng, cảm thán nói: "Nếu không phải cậu nói thì mình thật không nghĩ Trì Ẩm Đông là loại người này. Cô ấy thật xinh đẹp và quyến rũ."

Vừa nói chuyện Quý Niệm Thanh vừa lấy đậu phộng đưa vào trong miệng, liếc nhìn xung quanh sàn nhảy, ngay lúc ngẩng đầu lên liền thấy Du Băng đưa mắt ra hiệu, cô nhìn theo ánh mắt của Du Băng.

Trong đám người có một cô gái dáng vẻ thướt tha quyến rũ đang khiêu vũ, mặc một chiếc váy ngắn được thắt bởi một chiếc thắt lưng nổi bật trong đám đông.

Quý Niệm Thanh và Du Băng nhìn chằm chằm vào cô gái đang khiêu vũ, mái tóc dài màu nâu, khuôn mặt xinh đẹp, ánh đèn nhấp nháy chiếu rọi càng làm cho cô gái trở nên mê hoặc.

Du Băng nhướng mày, cười nói: "Cậu lên hay vẫn là để mình?"

Quý Niệm Thanh đáp lại cô bằng một nụ cười quyến rũ, "Lần này để mình."

Nói xong Quý Niệm Thanh liền đặt cốc rượu xuống bước lên sàn nhảy, đi đến chỗ cô gái kia. Xuyên qua đám đông, Quý Niệm Thanh rốt cuộc cũng đi tới trước mặt cô gái.

Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vai, cô gái xoay người lại. Nhìn thấy Quý Niệm Thanh, đôi mắt hiện lên một tia kinh ngạc và vui mừng.

"Cô chỉ có một mình sao?"

Cô gái gật đầu, lộ ra một nụ cười quyến rũ.

Quý Niệm Thanh thử hỏi: "Có thể khiêu vũ cùng tôi không?"

Quán bar ồn ào, phải ghé vào tai hét lớn mới có thể trò chuyện.

Cô gái chủ động ôm lấy cổ Quý Niệm Thanh, Quý Niệm Thanh cũng vòng tay ôm eo cô gái. Hai người trên sàn nhảy bắt đầu khiêu vũ.

Quý Niệm Thanh ngoài mặt phối hợp với cô gái nhưng trong lòng lại không khỏi có chút thất vọng, người này không giống như cô nghĩ, động tác và ngôn ngữ cơ thể đều lộ ra vẻ phong trần.