Chương 2.2: "Cô ta không phải người tốt."

Cùng lúc đó, một cô gái khác đẩy cửa bước vào. Dáng người cao ráo, xinh đẹp, mái tóc đen dài, khuôn mặt sắc nét mang theo mười phần mỹ cảm. Cô mặc chiếc áo sơ mi màu đen cài nút đến tận cùng, trông có vẻ hơi cấm dục, như thể không thuộc về nơi này.

Sự xuất hiện của cô gái lập tức hấp dẫn sự chú ý của mấy người đàn ông, có người muốn tiến tới làm quen, nhưng khi nhìn thấy những vệ sĩ phía sau thì đều lui bước.

Trì Ẩm Đông nhìn ánh đèn nhấp nháy của quán bar, nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng xa cách khiến cho người ta có cảm giác không thể tới gần.

Cô nhìn xung quanh sàn nhảy, không đến hai giây, liếc mắt một cái liền thấy được Quý Niệm Thanh. Trong đám đông Quý Niệm Thanh luôn là người nổi bật nhất.

Giờ phút này Quý Niệm Thanh đang cùng một cô gái khác ôm nhau khiêu vũ, hai người ôm nhau rất chặt, quá mức thân mật.

Trì Ẩm Đông ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm Quý Niệm Thanh một hồi lâu, phát hiện cô căn bản không hề chú ý tới bên này, ngược lại là cùng cô gái kia càng ngày càng thân mật hơn.

Ngón tay thon dài của Trì Ẩm Đông chỉ về hướng Quý Niệm Thanh, sau đó xoay người rời khỏi quán bar.

Phía sau mấy tên vệ sĩ ngầm hiểu ý của Trì Ẩm Đông, bước nhanh về phía trước, rõ ràng là muốn đi bắt người.

Mấy tên vệ sĩ xuyên qua đám đông, đi đến bên Quý Niệm Thanh, nhẹ nhàng vỗ vai cô. Quý Niệm Thanh nghiêng người, nhấc mí mắt lên, nhìn thấy mấy người đàn ông ăn mặc tây trang thắt cà vạt, có chút không vui nói: "Các anh muốn gì?"

"Đại tiểu thư muốn cô về nhà."

Quý Niệm Thanh tay vẫn ôm cô gái kia, khinh thường nói: "Tôi không về."

"Cô ấy đang đợi ở cửa quán bar."

Quý Niệm Thanh chau mày, trong miệng phát ra một tiếng, không tình nguyện buông cô gái trong lòng ra.

Du Băng ngồi bên kia uống rượu nhìn về phía Quý Niệm Thanh, vẻ mặt như xem một vở kịch vui.

Quý Niệm Thanh nhìn Du Băng, ánh mắt như muốn gϊếŧ người, nói một cách bất mãn: "Cậu ta thật là phiền quá đi!!!", nhưng vẫn rời khỏi quán bar.

Chiếc siêu xe Cayenne dừng lại trước cửa, cửa xe đóng kín, không thể nhìn thấy bên trong. Một lát sau, sau lưng Quý Niệm Thanh vang lên tiếng bước chân, một người đàn ông nói: "Đại tiểu thư đang trong chiếc Cayenne chờ cô."

"Tôi biết rồi, đừng làm phiền tôi nữa."

Nói xong lời này Quý Niệm Thanh quay lưng bỏ đi, vẻ mặt không vui đến gần chiếc xe, cô kéo cửa xe ngồi xuống ghế sau, đóng cửa lại.

Trong xe phá lệ an tĩnh.

Bởi vì Quý Niệm Thanh ngồi ở ghế sau nên không thể nhìn thấy rõ mặt của Trì Ẩm Đông, chỉ có thể nhìn thấy gáy và bàn tay đang đặt trên vô lăng.

Trì Ẩm Đông có bàn tay thon dài trắng trẻo, cả cơ thể đều trắng tinh, Quý Niệm Thanh biết điều này từ rất lâu nhưng không muốn thừa nhận.

Cô hạ thấp giọng, không quên trào phúng nói: "Cậu cũng tới quán bar chơi? Thật là nhìn không ra."

Không khí một trận trầm mặc.....

Quý Niệm Thanh thấy Trì Ẩm Đông không phản ứng lại lời của mình lại nói: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Im lặng ba giây, Trì Ẩm Đông mới mở miệng:

"Một tuần rồi cậu chưa về nhà." Giọng Trì Ẩm Đông vang cao, mang theo một chút lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy hơi xa cách.

Quý Niệm Thanh không cho là đúng: "Đúng vậy, thì làm sao?"

Trì Ẩm Đông ngữ khí không vui: "Không trở về nhà thì mỗi ngày liền tới đây lêu lổng?"

"Đúng vậy, thì liên quan gì tới cậu?"

"Chúng ta đã kết hôn, như thế nào chuyện của cậu lại không liên quan đến tôi?"

Lời của Trì Ẩm Đông khiến Quý Niệm Thanh cười thành tiếng, giống như nghe một câu chuyện cười. Cô đan tay trước ngực, ngữ khí khinh miệt, mang theo một chút cười: "Cậu không thật sự nghĩ là chúng ta kết hôn đấy chứ? Tôi lại không thích cậu, kết hôn chỉ là giả."

Trì Ẩm Đông vẫn luôn đưa lưng về phía Quý Niệm Thanh rốt cuộc cũng xoay người lại, cùng Quý Niệm Thanh mặt đối mặt.

Cô trang điểm nhẹ, không cầu kỳ như những cô gái khác trong quán bar, ánh mắt lạnh lùng, con ngươi sâu thẳm, khiến người ta không thể nắm bắt được.

Trì Ẩm Đông nhàn nhạt nói: "Vì muốn chọc giận tôi, bộ dáng của cậu liền như thế này."

Trong khi Trì Ẩm Đông đang nói chuyện thì Quý Niệm Thanh nhìn chằm chằm vào môi cô, đôi môi hơi nhợt nhạt, cho người ta cảm giác mang theo một tia lạnh lẽo.

Quý Niệm Thanh khẽ nâng mắt, nói: "Cậu trang điểm như thế này chỉ để tôi trở về mỗi ngày? Cậu không cảm thấy tôi chán ghét cậu, không thể chung sống cùng cậu?"

Con ngươi Trì Ẩm Đông hiện lên một tia gợn sóng, lại vẫn là lạnh nhạt nói: "Vì cái gì cậu lại chán ghét tôi?"

"Cậu đã quên Bách Giới rồi sao? Trì Ẩm Đông, cậu rất giỏi trong việc giành giật với người khác. Hiện tại không cần giả bộ thanh cao nữa."

"Cô ta không phải người tốt."

Quý Niệm Thanh trào phúng nói: "Đúng vậy, cậu mới là người tốt, người tốt nhất là cậu."

Nhớ tới Bách Giới, Quý Niệm Thanh trong lòng vẫn rất khó chịu. Bách Giới là người cô yêu nhất trong những người mà cô đã từng yêu. Chỉ là cô không thể ngờ rằng cuối cùng chị ta phản bội mình, đối tượng khiến chị ta phản bội mình lại chính là Trì Ẩm Đông.

"Tôi nói cô ta không phải là người tốt, tin hay không tùy cậu."

"Tôi không tin. Còn nữa, ai làm việc của người đó không được sao? Cậu làm tốt việc của mình đi, đừng làm phiền tôi."

Nói xong lời này Quý Niệm Thanh liền rời khỏi xe, không muốn tiếp tục trò chuyện với Trì Ẩm Đông nữa.

Cô lập tức quay trở lại quán bar, tiếp tục bữa tiệc đêm của mình, Trì Ẩm Đông nhìn chằm chằm vào bóng dáng Quý Niệm Thanh qua cửa sổ xe, trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.