Chương 4.2: "Tôi muốn cậu."

Quý Niệm Thanh nằm trên chiếc giường mềm mại, nhắm mắt ngủ say, áo tắm dài trên người lỏng lẻo, để lộ bả vai và xương quai xanh bóng loáng, ngực phập phồng theo nhịp thở đều đặn.

Trì Ẩm Đông nhìn Quý Niệm Thanh, ánh mắt cô hiện lên một tia khác thường, nhưng rất nhanh chóng đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như cũ. Cô bước đến bên cạnh Quý Niệm Thanh và dừng lại.

Trì Ẩm Đông đứng bên cạnh giường, hơi cúi người, duỗi tay kéo áo tắm dài của Quý Niệm Thanh lên, che lại phần da thịt đang lộ ra bên ngoài.

Cảm nhận được có gì đó phủ lên người, Quý Niệm Thanh trở mình, đầu chạm vào gối liền ngửi thấy một mùi hương dễ chịu.

Quý Niệm Thanh duỗi tay muốn kéo chăn lên người, nhưng không thấy gì cả.

Cô nhẹ nhàng mở mắt, thấy mình đang mặc một áo tắm dài thắt lưng hình con bướm, trông thật quyến rũ.

Quý Niệm Thanh không nghĩ nhiều, trở mình nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Đôi mắt mới nhắm không đến hai giây, lại lập tức mở ra, biểu tình có chút sợ hãi, cảm thấy có chút không thích hợp?

Cô vừa ngẩng đầu liền thấy Trì Ẩm Đông đang lạnh lùng nhìn mình.

Quý Niệm Thanh trong lòng nhảy dựng, sợ tới mức lập tức từ trên giường ngồi dậy, nhìn chằm chằm Trì Ẩm Đông, hai người im lặng nhìn nhau.

Hoàn toàn ngoài ý muốn, đây không phải là nhà Du Băng. Đây chính là đại ý của dì Lý, Trì Ẩm Đông là đại tiểu thư Trì gia, bà ấy nói đại tiểu thư cô cũng không thể nào ngờ là đang nói tới Trì Ẩm Đông?

Trì Ẩm Đông nhìn chằm chằm Quý Niệm Thanh, trong phòng ánh sáng ảm đạm, chỉ mở một ngọn đèn ngủ, Trì Ẩm Đông bộ dáng cao cao tại thượng, làm Quý Niệm Thanh có chút khó chịu, cô đành phải mở miệng: "Tại sao tôi lại ở đây? Đây là đâu?"

Trì Ẩm Đông không trả lời câu hỏi đầu tiên của cô, chỉ nhàn nhạt nói: "Đây là nhà tôi."

Quý Niệm Thanh kéo áo ngủ, phát hiện mình đã làm một chuyện ngốc nghếch, từ lúc ở trong phòng tắm đến bây giờ cô đều không nhớ gì cả.

Quý Niệm Thanh cũng không biết là ai đã giúp cô thay quần áo, là dì giúp việc hay Trì Ẩm Đông? Nếu là Trì Ẩm Đông thì thật sự xấu hổ.

Quý Niệm Thanh bước xuống giường, không thấy dép lê đâu, định đi chân trần thì bị Trì Ẩm Đông ngăn lại.

Trì Ẩm Đông so với cô cao hơn một chút, Quý Niệm Thanh cao một mét bảy, nhưng thấp hơn Trì Ẩm Đông ba xen ti mét.

"Cậu định đi đâu?"

"Tôi đi về nhà."

"Đây không phải là nhà của cậu sao?"

Quý Niệm Thanh ngẩn người, không nghĩ tới Trì Ẩm Đông nói như vậy. Cô rất nhanh đã hiểu ý Trì Ẩm Đông, giọng điệu có chút mỉa mai: "Cậu sẽ không thật sự cho rằng chúng ta kết hôn chứ?"

Trì Ẩm Đông không khẳng định cũng không phủ định, ngược lại tươi cười, nói: "Tôi biết."

"Tôi biết cậu cùng ông ngoại thỏa thuận kết hôn với tôi một năm, sau đó sẽ ly hôn."

Quý Niệm Thanh xấu hổ cắn cắn môi, Trì Ẩm Đông đồng ý kết hôn đã là ngoài dự đoán của cô, không nghĩ tới Trì Ẩm Đông lại biết thỏa thuận giữa mình và ông ngoại.

Quý Niệm Thanh tò mò, nhìn chằm chằm vào Trì Ẩm Đông, cười nói: "Nếu đã biết tất cả tại sao còn đồng ý kết hôn với tôi?"

"Kết hôn là do tôi đưa ra, ông ngoại đã nói với tôi những yêu cầu của cậu, tôi đồng ý rồi họ mới tổ chức hôn lễ."

Trì Ẩm Đông càng nói, Quý Niệm Thanh càng không hiểu, Trì Ẩm Đông là người có nhan sắc, có tiền, không cần thiết phải làm khó mình như vậy.

Quý Niệm Thanh không hiểu được liền hỏi, "Cậu có ý đồ gì?"

Trì Ẩm Đông tiến lên một bước, đến gần Quý Niệm Thanh hơn một chút.

Quý Niệm Thanh và Trì Ẩm Đông tuy rằng từ nhỏ đã quen biết nhau, nhưng hai người gần nhau như vậy vẫn là lần đầu tiên, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.

Quý Niệm Thanh muốn lùi lại phía sau một bước, nhưng không còn chỗ để lùi, liền ngồi xuống dưới giường.

Trì Ẩm Đông không thuận theo ý muốn của cô, tiến lên một bước, khoảng cách hai người rất gần nhau, Quý Niệm Thanh đối mặt với Trì Ẩm Đông, giọng khàn khàn nói: "Cậu định làm gì?"

"Không phải cậu hỏi tôi có ý đồ gì sao?"

Quý Niệm Thanh quay mặt đi, không vui nói: "Nói chuyện được rồi, đừng tới gần tôi như thế, tôi không thích."

Trì Ẩm Đông không để ý Quý Niệm Thanh nói gì, vươn tay nắm cằm cô, buộc cô nhìn thẳng mình.

Quý Niệm Thanh không muốn thừa nhận, nhưng thật sự Trì Ẩm Đông rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt, con ngươi đen nhánh tựa như nước, sâu thẳm đến mức không thể nhìn thấy đáy, nhưng lại có sức mê hoặc lòng người.

Quý Niệm Thanh lấy tay đẩy ra, tạo khoảng cách giữa hai người, nói: "Đừng tới gần tôi."

Trì Ẩm Đông cố tình bước tới gần Quý Niệm Thanh, cho đến khi hai người gần như chạm mũi nhau, Trì Ẩm Đông khẽ nhếch môi, giọng nói khàn khàn: "Chẳng lẽ cậu không nhìn ra tôi muốn cái gì sao?"

Quý Niệm Thanh nhíu mày, nói: "Gì cơ?"

"Tôi muốn cậu."