Chương 5.1: Một đêm ngủ ngon

Quý Niệm Thanh nghe xong, theo bản năng run lên một cái, giờ phút này kinh ngạc không thôi nhìn Trì Ẩm Đông, biểu tình như hóa đá.

Cô cùng Trì Ẩm Đông tiếp xúc rất ít, trong ấn tượng, Trì Ẩm Đông là người có tính cách lạnh lùng kín đáo, như thế nào sẽ nói ra những lời như vậy?

Hai người duy trì tư thế thân mật này thật lâu, đến mức Quý Niệm Thanh có thể ngửi được mùi hương ngọt ngào trên người Trì Ẩm Đông, cô hít một hơi thật sâu, nghi ngờ có phải mình chưa tỉnh rượu không, hay chỉ là ảo giác?

"Cậu vừa nói cái gì?" Quý Niệm Thanh hỏi lại giọng có chút run rẩy.

Đôi mắt Trì Ẩm Đông sâu thẳm nhìn không thấy đáy hiện lên một tia khác thường, có lẽ không nghĩ tới Quý Niệm Thanh còn hỏi lại mình.

Trì Ẩm Đông nhìn Quý Niệm Thanh từ trên xuống dưới, khoảng cách giữa hai người được kéo ra, lúc này Quý Niệm Thanh mới ý thức được vừa rồi các cô gần nhau tới mức nào.

Quý Niệm Thanh vẫn duy trì tư thế ban đầu, cô nhìn chằm chằm Trì Ẩm Đông, lần nữa xác định vừa rồi những gì Trì Ẩm Đông nói là thật hay giả, nhưng Trì Ẩm Đông không trả lời cô, chỉnh lại áo ngủ trên người, đi đến bên giường, duỗi tay xốc chăn lên nằm xuống. Cử chỉ tự nhiên và thoải mái, giống như khi nói hai chữ "muốn cậu" không một chút do dự.

Quý Niệm Thanh sờ trán, "muốn cậu" là ý gì?

Quý Niệm Thanh nhìn Trì Ẩm Đông nằm bên cạnh như thể chưa nói bất cứ điều gì, không khí yên tĩnh trầm mặc, cô cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Lòng hiếu kỳ đạt tới đỉnh điểm, cuối cùng nhịn không được hỏi Trì Ẩm Đông: "Cậu có thể nói rõ ràng được không!"

Trì Ẩm Đông giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, mặt đối diện với Quý Niệm Thanh, lười biếng nhấc mí mắt, thấy Quý Niệm Thanh vẻ mặt không hiểu, khóe miệng không nhịn được nở một nụ cười nhạt, "Nói như thế còn chưa đủ rõ ràng sao?"

"Cái gì mà nói muốn tôi? Muốn tiền của tôi hay thân thể của tôi hay trái tim của tôi. Tôi muốn cậu nói rõ ràng hơn một chút?"

Nhìn thấy Quý Niệm Thanh bộ dáng nóng nảy, Trì Ẩm Đông thu lại nụ cười trên môi, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng nảy ra một tia tình ý, nhưng ánh mắt ấy nhanh chóng biến mất trong ánh đèn mờ ảo.

"Ngủ."

Trì Ẩm Đông nói xong quay người lại, đưa lưng về phía Quý Niệm Thanh, hoàn toàn không có ý định nói lại lần nữa.

Quý Niệm Thanh tức giận đến nghiến răng, quả nhiên Trì Ẩm Đông là một người biết chọc giận người khác.

Cô ngồi ở trên giường càng nghĩ càng tức giận, một lát sau đi chân trần xuống giường, lòng bàn chân cố ý đạp lên sàn nhà phát ra tiếng thịch thịch, nhưng người ngủ phía sau hoàn toàn không phản ứng lại.

Quý Niệm Thanh xoay tay nắm cửa, đẩy ra một chút, mở ra một khe nhỏ.

Trong bóng đêm có thể cảm nhận được bên ngoài rất trống trải, hành lang phía trước thật dài. Không bật đèn thật đúng là rất đáng sợ.

"Mua cái nhà lớn như vậy làm cái gì, rất dọa người!" Quý Niệm Thanh lầm bầm lầu bầu, nhưng âm lượng lại không nhỏ, dường như là cố ý muốn cho Trì Ẩm Đông nghe được.

Cô lúc này rất cần một cái điện thoại để gọi cho Du Băng tới đón, cũng muốn biết Trì Ẩm Đông sống ở đâu, nếu là vùng ngoại thành gì đó, thì thật chính là khóc không ra nước mắt.

Quý Niệm Thanh sờ khắp người mình, cô đang mặc một cái áo ngủ, không biết điện thoại đang ở đâu.

Cô nghĩ nó ở dưới lầu, vì thế lại kéo cửa ra một chút.

Quý Niệm Thanh có chút chột dạ nhưng vẫn đi ra ngoài. Nửa đêm hành lang nhìn có chút quỷ dị. Trên tầng còn có vài phòng. Cô bắt đầu mơ màng, không chừng có cái gì đó xuất hiện ở trong phòng thì thật sự sợ hãi.

Quý Niệm Thanh vừa mới bắt đầu tưởng tượng thì vách tường trong phòng liền phát ra một trận những tiếng sột sột soạt soạt, lúc nặng lúc nhẹ, thỉnh thoảng có tiếng xoát xoát xoát, có khi lại có tiếng đổ rào rào.

Quý Niệm Thanh sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, cô là người nhát gan, đặc biệt sợ ma quỷ.

Vì sợ hãi ý định một mình xuống lầu đã không còn nữa.

Quý Niệm Thanh vội vàng đóng cửa lại, liếc mắt nhìn Trì Ẩm Đông một cái, Trì Ẩm Đông nằm nghiêng, hai vai hơi phập phồng, hô hấp đều đặn.

Quý Niệm Thanh nhăn mũi nhìn bóng dáng của Trì Ẩm Đông, bước chân chầm chậm đi đến mép giường bên cạnh. Kỳ thật đầu óc cô vẫn còn quay cuồng, giờ phút này cực kỳ buồn ngủ.

Cái giường nhìn rất to, có thể tạm phân giới hạn để ngủ qua đêm, nhưng chỉ có một cái chăn, phải làm thế nào đây.

Thật sự quá xấu hổ nhưng ngủ nhờ nhà người ta, thật không còn cách nào khác.

Quý Niệm Thanh run rẩy ngồi trên ghế, cô cẩn thận nằm xuống giường, chân để ở mép giường từ từ nâng lên đặt trên giường.

Cô giống như một con cá bị ướp lạnh, cứng đờ nằm bên cạnh Trì Ẩm Đông.

Quý Niệm Thanh nghĩ thầm, được ngủ trên giường đã là không tệ, nhưng chăn thì......

Nghĩ đến việc phải ngủ chung chăn với Trì Ẩm Đông đã thấy khó hơn lên núi đao xuống biển lửa.

Vì thế Quý Niệm Thanh điều chỉnh lại tư thế ngủ, mắt nhắm hờ rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.....

Đêm đã khuya, trời trở lạnh, Quý Niệm Thanh đang ngủ say nhưng vẫn cảm thấy có chút lạnh, cô rụt người lại. Không lâu sau một cái chăn được kéo lên trên người cô, cô đưa tay kéo chăn lại, chui vào chỗ ấm áp.

Một đêm ngủ ngon.