Chương 8 (1)

Triều Hi đứng trên máy đo, nghe được hai mục đánh giá đầu, cô xấu hổ che mặt. Tuy là cô tự biết bản thân mình rất vô dụng, nhưng bị nói ra trực tiếp như vậy, thật sự rất xấu hổ.

Đợi cô nghe được tinh thần lực của mình được đánh giá là mạnh, trước mắt cô như có pháo hoa nổ tung. Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy đúng là trời không tuyệt đường người.

Cô biết ngay mà, mình chắc chắn sẽ không phải sống tùy tiện như vậy!

Sau đó cô liền đi về phía khu vực của hệ chỉ huy cơ giáp dưới ánh mắt hâm mộ của đàn em người công cụ lông xanh, lông đỏ, lông tím.

Bây giờ nhìn thấy nhân số lớp học thưa thớt như thế này, Triều Hi chợt có giảm giác " chế độ lớp học nhỏ". Cô khủng hoảng.

Không ổn rồi, không lẽ bản chất cùi bắp sẽ bị bại lộ hoàn toàn!?

Triều Hi lo lắng nuốt nước miếng, quét mắt nhìn nam chính đang đứng cách mình không xa. Từ lúc đi xuống khỏi máy đo, thiếu niên vẫn luôn rũ mắt suy nghĩ gì đó, vẻ mặt nhàn nhạt.

Hắn đứng ở nơi đó, dáng người đĩnh bạt, gió nhẹ gợi sợi tóc của hắn lên, cả người có vẻ lạnh lẽo, cô lập với thế gian, giống như không có bất kì chuyện gì có thể khiến cho hắn thấy hứng thú được.

Tinh ý nhận thấy được ánh mắt của người khác đang nhìn mình chăm chú, Ôn Đồ nhìn sang. Là thiếu nữ quý tộc kia.

Lần này đối phương không còn vẻ ngại ngùng rồi lại đúng lý hợp tình khi bị bắt được nhìn trộm như những lần trước, chỉ là ánh mắt vẫn run rẩy tránh đi như thể khinh thường ghét bỏ hắn.

Hắn thu ánh mắt lại. Tinh thần lực của đối phương cũng là mạnh.... Lần này cô sẽ lại phân hoá thành Alpha tin tức tố cấp A nữa sao ?

Liệu nữ Alpha quý tộc Triều Hi.... sẽ là một biến số trên con đường của hắn không ?

Sau đó Ôn Đồ liền nhìn thấy "biến số" đi về phía hắn.

Cô ngẩng khuôn mặt trắng nõn tinh xảo lên, mái tóc dài được buộc cao theo gió quấn trên chiếc cổ mảnh khảnh. Hiếm khi người luôn có tác phong kiêu căng bá đạo lại lộ ra vẻ yếu ớt như thế này.

Ôn Đồ phát hiện, diện mạo của đối phương vốn là mong manh thanh thuần, nhưng tính cách kiêu căng và tác phong hành sự bá đạo đã che đậy vẻ ngoài này, khiến người ta không hề cảm thấy cô yếu ớt.

Tuy rằng đời này những tính cách ác nữ đó của đối phương đã được thu liễm, khó được bộc lộ ra bản tính vốn có.

Triều Hi ngẩng cao đầu, tự cảm thấy là bản thân không hề mong manh yếu đuối. Sau khi kết thúc chọn hệ học, Triều Hi cuối cùng cũng nhớ đến kế hoạch kiếm giá trị sinh mệnh của mình, cô bắt đầu thực hiện kế hoạch, đi về phía Ôn Đồ.

Nếu có thể có lời trần thuật nội tâm nhân vật thì lời trần thuật của Triều Hi lúc này nhất định là " Giá trị sinh mệnh ơi ta đến rồi đây!"

Hoàn toàn là vẻ vô tri vui sướиɠ, ngây ngốc không hề sợ hãi gì.

Cô đi đến trước mặt Ôn Đồ, dùng thái độ và giọng điệu kiêu căng ngạo mạn như mọi lần nói ra lời kịch ác độc:"Thiên tài cơ giáp đâu? Chỉ có thế này thôi à?"

"Đúng là cũng chỉ thế này thôi, cũng chỉ là vào hệ chỉ huy cơ giáp giống tôi mà thôi."

Thiếu nữ nói xong, không gian xung quanh đột nhiên trở nên im lặng.

Triều Hi phát hiện các bạn học vốn đang nói chuyện thầm với nhau đột nhiên dừng lại, sôi nổi chuyển ánh mắt về phía cô.

Triều Hi đang cảm thấy áp lực khi phải làm ác nữ. Bị các bạn nhìn như thế cô càng thêm áp lực.

Nhưng mũi tên đã trên dây, không thể không bắn, cô đã mở miệng chế giễu nam chính thì không thể bỏ dở nửa chừng.

Dù Triều Hi cảm thấy ánh mắt nam chính nhìn cô hơi sai sai.

Cô vứt bỏ những nhân tố ảnh hưởng khác, tập trung chế giễu nam chính: "Lúc trước nghe người ta khen anh đến ba hoa chích choè, còn tưởng anh ghê gớm như thế nào, hoá ra cũng chỉ có như thế....."

Dựa vào tri thức vừa tiếp thu được khi lướt sóng trên mạng lúc nãy, Triều Hi ngước mặt nhìn thiếu niên:"Sau ba tháng học ở trường, toàn bộ học sinh đều phải đến chiến trường ở biên giới, hai ta đều là hệ chỉ huy cơ giáp....tôi rất chờ mong biểu hiện của anh nha."

Nói xong, trên mặt cô lộ ra tươi cười, mắt ngọc mày ngài, trông vô cùng ngọt ngào.

"Hy vọng lúc đó sẽ không nhìn thấy anh trong đám cấp dưới của tôi."

Với tư cách là quý tộc được hưởng lợi, Triều Hi biết rõ quy tắc của trại huấn luyện này. Câu nói này của cô lực sát thương không lớn, nhưng theo cô cảm thấy thì hẳn là tính vũ nhục cực mạnh. Bởi vì cô phát hiện trên giao diện của hệ thống, tuổi thọ của cô từ ba ngày tám giờ biến thành bốn ngày bốn giờ.

Sáu tiếng đồng hồ tương đương nửa ngày.

Triều Hi suy nghĩ một chút, có lẽ là do cô diễn tả quá hàm súc, nếu phóng đại cảm xúc giống như trong cốt truyện thì hẳn là sẽ được nhiều hơn.

Nhưng kiểu như cô thế này thì chỉ cần kiếm được là được, kết quả này cô cũng vừa lòng rồi.

Theo tiếng thông báo "tan học" của huấn luyện viên, Triều Hi khinh miệt mà liếc nhìn nam chính một cái, xoay người rời đi. Trong đầu cô đã có kế hoạch của lần vả mặt tiếp theo rồi.

Hôm nay cô đã phá vỡ giới hạn của bản thân, chạy ba vòng quanh sân thể dục, bây giờ cô phải làm một người ăn cơm lạnh lùng vô tình!

-

Triều Hi ngồi trên ghế ở nhà ăn, nhìn đàn em lông xanh bưng hai phần đồ ăn nóng hổi đi về phía mình.

Mâm đồ ăn sắc thái rực rỡ, đều là những món nổi bật Triều Hi nhìn thấy trên official website của căn tin học viện.

Nghĩ đến đồ ăn mình được ăn ở đây lúc bị debuff, trong lòng Triều Hi vô cùng xúc động. Nhưng mà cô vẫn nhớ hình tượng vô tình tàn nhẫn của mình ở trước mặt đàn em, trên mặt cô vẫn vô cảm, lạnh nhạt nói một câu: "Làm không tệ."

Các đàn em người công cụ mừng như điên. Xem phản ứng của Triều nhị tiểu thư thì việc trả nợ của bọn họ được đảm bảo rồi!

Lấy một tư thế nhàn nhã nhưng không mất vội vàng ăn xong bữa cơm, Triều Hi lấy khăn giấy ra lau miệng một cách ưu nhã. Lúc này cô mới nhìn thấy nam chính và em gái anh ta đi đến.

Hai người bưng mâm đồ ăn tìm một chỗ trong góc để ngồi.

Triều Hi thấy đồ ăn của hai người chẳng khác gì đồ ăn của cô khi bị debuff, cô không khỏi rớt một chút nước mắt đồng tình với hai người.

Đàn em lông xanh phát hiện Triều Hi nhìn chăm chú hai anh em Ôn Đồ.

Nghĩ đến sáng nay Triều nhị tiểu thư trào phúng thiếu niên, một ý tưởng lớn mật hiện lên trong đầu hắn.

Hắn dùng thiết bị thông tin cá nhân nhắn tin với hai vị đồng bọn, ba người trao đổi ánh mắt, rồi sau đó hắn chân chó mà nịnh nọt Triều Hi: "Nhị tiểu thư, có phải cô không vừa mắt tên dân du cư Ôn Đồ kia đúng không?"

Bị thanh âm của đàn em gọi hoàn hồn, Triều Hi theo bản năng mà "A" một tiếng.

Sau đó, cô còn chưa kịp hỏi đối phương vừa nói gì thì đã thấy lông tím, lông hồng mà lông xanh là Diệp Suất Tô đi về phía Ôn Đồ.

Không ổn, bọn họ định làm gì?