Chương 1

Trước khi Úc Vi Tinh hôn mê, lần cuối liếc mắt là một mảnh trời xanh tím rất xinh đẹp, lại mở mắt ra, lại ở trong phòng yến hội ánh sao lấp lánh, người đến người đi, bên tai tiếng đàn du dương, tiếng cười nói đan xen ăn uống, trong tầm mắt ánh đèn phản chiếu, đèn flash lập loè, ngợp trong vàng son.

Úc Vi sửng sốt lúc lâu, mới từng chút hoàn hồn.

Đây là đâu?

Ký ức sợ hãi của cơ thể từ trên cao rơi xuống càng mới mẻ, tiếng khóc xé tim liệt phế với tiếng thét chói tai bên tai phá vỡ màng nhĩ, cậu nhớ rõ bầu trời đẹp, nhớ rõ khi bé gái được mẹ kịp thời nắm chặt, gương mặt sợ hãi chưa tan.

May mà cô bé không sao, bằng không cậu leo cao như vậy không cứu được người, chết cũng không đáng.

Cho nên, chắc hẳn cậu đã chết ...?

Địa phủ bây giờ mới mẻ như vậy sao?

"Úc Vi Tinh --"

Một tiếng nói lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến, Úc Vi Tinh giật mình, quay đầu nhìn theo tiếng.

Người đàn ông đứng cách đó không xa, khuôn mặt anh tuấn chìm trong bóng tối, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn cậu, giữa mày nhăn đến có thể kẹp muỗi, hai chữ "chán ghét" trực tiếp khắc ở trái phải trên mặt.

???

Úc Vi Tinh nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu, xác định mình không biết đối phương.

Người đẹp trai cậu bình thường sẽ nhớ rất kỹ, sẽ không nhớ lầm.

Cậu khó hiểu, "Anh là ai" vừa nói một chữ "anh", người đàn ông đã bước đến trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống, cắt ngang lời cậu muốn nói, hùng hổ, "Ai cho phép cậu hỏi thăm Tô Kiến Trần? Cậu muốn gì ở cậu ấy? Tôi cảnh báo cậu, cậu tránh xa cậu ấy ra! "

Không hiểu sao lại bị mắng một trận, Úc Vi Tinh chớp chớp mắt, nhẫn nại, "Tôi..."

Lại bị đánh gãy.

"Cậu cho rằng cậu là ai, cả thế giới đều phải vây quanh cậu, đều muốn thích cậu? Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không thích cậu, sẽ không thích cậu, cậu sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào cũng không thể! "

Úc Vi Tinh: "..."

Cậu kiên nhẫn lời, "Anh có bệnh à" sắp thốt ra, lại ở giây cuối cùng, nuốt xuống.

Cậu bỗng nhiên nhớ đến cái tên "Tô Kiến Trần" đã gặp ở đâu, là cái tên mà cậu đọc cách đây không lâu trong một quyển tiểu thuyết cẩu huyết đam mỹ.

Trùng hợp thay, trong cuốn tiểu thuyết đó, có một nhân vật pháo hôi trùng tên với cậu.

Cậu trầm mặc mấy giây, thăm dò hỏi, "Tạ Vũ Khiêm? "

"Gọi tôi làm gì?" Tạ Vũ Khiêm không kiên nhẫn, "Nghe hiểu lời tôi chưa? Nghe hiểu thì đừng quấn lấy tôi không buông, tôi đối với cậu nửa điểm hứng thú cũng không có, cậu khiến tôi cảm thấy chán ghét, đừng tưởng rằng tôi còn có thể tiếp tục nhịn cậu, cậu..."

À.

Cậu thật sự xuyên vào tiểu thuyết.

Úc Vi Tinh xác định suy đoán trong lòng, cảm thấy hoang đường lại không khoa học.

Rũ mắt xuống, bên tai thanh âm Tạ Vũ Khiêm dần dần mờ mịt, cậu nhớ lại nội dung tiểu thuyết.

Tên tiểu thuyết có hơi văn nghệ, tên là 《Hạ nhật dài, đông nhật ngắn》, nhưng thật ra là một quyển tiểu thuyết cũ, nhân vật chính công thụ vẫn luôn thích nhau. Đáng tiếc hai người không ai nói ra, một đường hiểu lầm đi hiểu lầm lại, qua lại cực hạn kéo dài. Cuối cùng sau khi hi sinh nguyên chủ bia đỡ đạn này, mới bày tỏ, giải trừ hiểu lầm.

Nhưng mà cởi bỏ hiểu lầm là phần đầu, muốn bọn họ bên nhau vẫn còn hoạn nạn, nhưng đây không phải là nhiệm vụ của "cậu", mà là nhiệm vụ cuối cùng của BOSS phản diện.

Vai trò tồn tại của "cậu" trong sách vô cùng rõ ràng -- công cụ hình người đơn thuần, chủ yếu đóng vai diễn tinh, dấm và não yêu đương dây dưa Tạ Vũ Khiêm, thúc đẩy đường tình cảm của hai vị nam chính tiến triển.

Đương nhiên thỉnh thoảng cũng làm công cụ cho tác giả lấp số chữ -- có việc hay không có việc gì kéo ra trượt một vòng, bị cư dân mạng trong truyện liều mạng mắng.

Trước khi xuyên qua, cậu nổi tiếng, bây giờ tai tiếng tinh khiết.

Một chữ, kém mười vạn tám ngàn dặm.

Khởi đầu có thể nói là ảm đạm.

Nhưng...

Cậu sống.

Đầu ngón tay Úc Vi Tinh khẽ run lên, kìm lòng không được giơ tay lên, đặt ở vị trí ngực, cảm thụ trái tim dưới lòng bàn tay có quy luật mà nhảy lên.

Cậu chưa chết.

Có thể có được cuộc sống mới, những thứ khác đều không quan trọng.

Ánh mắt Úc Vi Tinh kiên định, cậu sẽ một lần nữa lên cao, đem chữ "Hắc" hoàn toàn loại bỏ.

Thấy một tí phản ứng Úc Vi Tinh cũng không có, Tạ Vũ Khiêm dừng lại, nhìn kỹ phát hiện Úc Vi Tinh căn bản không nghe, đã sớm đi vào cõi thần tiên từ khi nào, tức giận lập tức tăng cao, ngữ điệu càng lạnh, nghiến răng nghiến lợi, "Cậu có nghe tôi nói không!"

Úc Vi Tinh lấy lại tinh thần, "..."

Thái độ này đúng là không thân thiện.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu đổi lại là cậu vì có ý tốt cứu người kết quả bị đối phương quấn lấy, bắt làm bạn trai, hơn nữa làm sao cũng không thoát khỏi, cậu cũng sẽ nóng nảy.

Thu lại suy nghĩ chạy lệch, Úc Vi Tinh ngước mắt lên, ánh mắt nhìn về phía Tạ Vũ Khiêm không khỏi mang theo một ít "đồng tình". Cậu còn nhớ rõ phần lớn tình tiết, nam chính công của quyển tiểu thuyết này cũng không dễ chịu, phụ trách liếʍ chó đồng thời còn phụ trách diễn khóc, lại phảng phất như sao mốc phụ thể, nhưng bản thân mãi mãi xui xẻo, tạo phúc cho người khác.

Luật này chỉ thất bại trước nhân vật phản diện và bia đỡ đạn.

Lúc cậu đọc truyện, thường xuyên bởi vì Tạ Vũ Khiêm quá xui xẻo mà cười ra tiếng, là nguồn khoái hoạt của khoảng thời gian đó của cậu, ngay cả hai cảnh quay khó khăn nhất, cũng cảm thấy thoải mái không ít.

"Ánh mắt của cậu có ý gì?" Tạ Vũ Khiêm nhíu mày càng chặt, sắc mặt càng thêm khó coi.

Úc Vi Tinh thu lại biểu cảm, "Không có gì."