Chương 12

Đại khái do quá mức thẳng thắn mà toát ra kinh ngạc, tầm mắt Tần Hành Hàn khẽ chuyển, đến bên cậu. Úc Vi Tinh nhanh chóng thu lại biểu cảm, ánh mắt va phải hắn, gật đầu với hắn.

Tần Hành Hàn cũng gật đầu với cậu.

Bạch Trân đem bách hợp và điểm tâm tách ra đặt trước bia mộ, đứng dậy nói chuyện với Tần Hành Hàn, "Mấy năm nay con có khỏe không? Mấy năm chị Hinh vừa qua đời, dì từng tìm con vài lần, nhưng ông nội con không cho dì gặp con, nói con đang tiếp nhận trị liệu, rất xin lỗi, dì không biết bọn họ bao che hung thủ, dì cho rằng...".

"Con rất khỏe, dì Bạch, " Tần Hành Hàn cắt ngang bà, "Ngài không cần xin lỗi, ai có thể ngờ em trai sẽ gϊếŧ anh trai, cũng sẽ không ngờ cả nhà Tần gia đều giúp một kẻ gϊếŧ người thoát tội."

Hắn cúi đầu, nhìn bánh kem bày trước bia mộ, "Ngài còn nhớ rõ mẹ con thích ăn gì."

Bạch Trân thấy hắn không muốn nhắc đến những chuyện kia, phối hợp với hắn chuyển đề tài, "Khẩu vị của chị Hinh rất giống dì, lúc trước bọn dì kết duyên là do đồ ăn."

Bạch Trân và Trình Hinh cũng không phải người cùng tầng lớp, tuổi tác cũng chênh lệch bảy tuổi, không phải bạn học, càng không phải cựu sinh viên, các bà kết duyên, bắt nguồn từ hai chiếc bánh kem.

Hai người trời xui đất khiến lấy nhầm bánh kem của đối phương, Trình Hinh đặt bánh kem để tổ chức sinh nhật cho con trai lớn, mà Bạch Trân đặt là để ăn bánh kem kỷ niệm ngày cưới với Úc Vạn Lý, không có biện pháp dùng chung.

Cũng may bọn họ lúc đó đang tổ chức cùng một khách sạn, hai người muốn về tiệm bánh, gặp nhau trong thang máy.

Trình Hinh tính cách tốt, người xinh đẹp, từ trước đến nay luôn dễ gần, trao đổi bánh kem xong, bà nhiệt tình mời Bạch Trân với Úc Vạn Lý đi qua chơi, hai người từ chối không được, đi qua một lát.

Sau đó họ trò chuyện, phát hiện sở thích, tam quan như nhau, thường xuyên qua lại, dần dần thành bạn bè thân thiết.

"Con biết hàng năm ngài đều đến, có tâm." Tần Hành Hàn nói.

Bạch Trân cười, "Dì và chị Hinh là bạn bè, đến bái tế bạn bè, không phải là điều nên làm sao. Nhưng sao con biết? Dì chưa từng gặp con trước đây."

"Những bánh kem và hoa này, hàng năm ngài đều tặng, con nhìn thấy."

Bạch Trân gật đầu, dư quang quét qua Úc Vi Tinh thủy chung không lên tiếng, kéo cậu lại đây, giới thiệu: "Đây là Vi Tinh, con còn nhớ không?"

Tần Hành Hàn nhìn về phía Úc Vi Tinh, lộ ra một nụ cười, không đạt tới đáy mắt, ánh mắt vẫn rất lạnh nhạt, "Lúc trước chúng ta đã gặp qua."

Bạch Trân kinh ngạc, quay đầu nhìn Úc Vi Tinh.

Úc Vi Tinh nói với bà: "Tuần trước ở công viên, bọn con có gặp nhau một lần, con nghĩ anh ấy cần giúp đỡ ... Con không nhận ra anh ấy."

Cho dù đổi thành nguyên chủ, phỏng chừng cũng không biết, dù sao mười mấy năm không gặp, huống hồ lần cuối cùng gặp mặt, cậu mới năm tuổi.

Tần Hành Hàn nói: "Giống nhau, tôi cũng không nhận ra."

Úc Vi Tinh nhìn hắn.

Cậu đã ở trong lòng soát xong kịch bản về Tần Hành Hàn trong sách. Sau khi ba mẹ Tần Hành Hàn qua đời, không đến hai năm ông bà ngoại cũng qua đời theo, trong tang lễ, hắn biết hung thủ thật sự sát hại ba mẹ là ai, lại có ai bao che cho gã -- cả Tần gia, gần như đều tham dự.

Khi đó hắn mới 14 tuổi, còn quá nhỏ để trả thù, cũng không thể làm được.

Sống chung với hung thủ, ngụy trang trước mặt hung thủ, không thể lộ ra nửa điểm sơ hở. Hắn từng bởi vì không cẩn thận biểu hiện ra một chút hận ý nên bị nghi ngờ, thiếu chút nữa bị hung thủ lợi dụng đồ ăn hắn dị ứng gϊếŧ chết.

Tần Hành Hàn bị dị ứng đậu phộng rất nghiêm trọng, ăn một chút sẽ gây suy hô hấp.

Tần Hành Hàn thời niên thiếu sống rất gian nan.

Hắn cũng bởi vì hoàn cảnh như vậy, trở nên cực đoan, mẫn cảm, đa nghi, còn có chút cổ quái, hắn chưa bao giờ đem cảm xúc thật sự lộ ra ngoài, có thể làm cho người ta nhìn thấy, đều do hắn muốn người ta nhìn thấy.

Cậu đoán, Tần Hành Hàn chắc là sau khi gặp cậu ở công viên, lập tức sai người điều tra cậu.

"Không sao, bây giờ quen biết rồi." Bạch Trân cười, "Bọn con đều là người trẻ tuổi, sau này có thể liên lạc nhiều hơn, ra ngoài chơi một chút."

Úc Vi Tinh: "..."

Tạm biệt, bất kể là nhân vật chính hay boss phản diện, cậu đều muốn tránh xa.

"Mẹ--"

"Được."

Giọng nói của cậu với giọng nói Tần Hành Hàn cùng lúc vang lên, Úc Vi Tinh nghe được lời của Tần Hành Hàn, ngẩn người.

Tần Hành Hàn tại sao có thể đồng ý?

Không nên vậy.

Cậu lấy cớ nghĩ cho Tần Hành Hàn, công việc bận rộn, trong nhà loạn, muốn ở với bạn gái... À, không đúng, nhân vật phản diện không có bạn gái, hắn độc thân đến cuối đời, không mập mờ với bất kỳ người đàn ông hay phụ nữ nào.

Tần Hành Hàn nhìn cậu, thái độ rất thân thiện, "Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc một chút?"

Úc Vi Tinh: "..."

Cậu muốn từ chối, nhưng nhìn thấy bộ dáng Bạch Trân vui vẻ, vẫn lấy điện thoại di động ra, trao đổi số điện thoại với Tần Hành Hàn, còn thêm wechat.

Avatar wechat của Tần Hành Hàn giống như một bức tranh kỳ lạ quỷ dị, một mảng lớn màu đen thuần và đỏ, chân tay vặn vẹo, mơ hồ có thể thấy được mặt quỷ và răng nanh... Cậu chưa từng học qua tâm lý, nhưng cũng có thể từ bên trong nhìn thấy một chút trạng thái tâm lý của Tần Hành Hàn.

Sau 12 tuổi, thế giới của hắn méo mó, ngớ ngẩn, hắn giống như ở trong bóng tối, không thể tìm thấy bất cứ ai để được giúp đỡ.

Hắn chưa từng bước ra.

Bái tế bạn thân xong, Bạch Trân chuẩn bị rời đi, Úc Vi Tinh đi theo bà.

Đi vài bước, Úc Vi Tinh quay đầu nhìn thoáng qua, Tần Hành Hàn vẫn đứng trước bia mộ, sống lưng thẳng tắp, giống y như đúc khi bọn họ đến.

Bầu trời xanh thẳm, cỏ cây xanh biếc, gió mát thổi qua, hoa lay động, xung quanh một mảnh bừng bừng sức sống, nhưng bóng lưng Tần Hành Hàn, cô đơn đơn độc, có vẻ cực kỳ cô đơn.

"Cục cưng đang nhìn gì?" Bạch Trân hỏi.

"Không có gì," hai giây sau, Úc Vi Tinh nói, "Chỉ cảm thấy anh ấy rất cô đơn."