Chương 19

Úc Vi Tinh là nhóm cuối cùng, rất nhanh đến lượt cậu, cửa đột nhiên ồn ào lên, giống như có người tới, rất chi là phô trương.

Chu Lẫm đi ra ngoài nhìn, không bao lâu, gã đã trở lại, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Úc Vi Tinh nhìn gã, "Làm sao vậy?"

"Có tin xấu." Chu Lẫm cau mày, thấp giọng nói, "Phó Nguyễn tới, anh ta cũng đến thử vai Tần Tức. " Tần Tức chính là tên của nhân vật.

Phó Nguyễn có trong tư liệu Chu Lẫm đưa cho cậu, Úc Vi Tinh còn nhớ rõ.

Phó Nguyễn, dựa lưng vào giải trí Tây Bách, xuất thân chính quy, kỹ thuật diễn đạt tiêu chuẩn trở lên, từng có hai người kim chủ, người đầu tiên là ông chủ than, có chút ủng hộ, đã sớm thay đổi người khác để nâng đỡ, hiện tại đây là ông chủ của một doanh nghiệp lớn nào đó, đối với anh ta rất yêu thích, nâng niu trong lòng bàn tay, muốn tài nguyên cho tài nguyên, rải tiền không nương tay.

Nửa năm trước, anh ta dựa vào một bộ phim tiên hiệp nổi tiếng, chính thức đứng đầu hạng hai, fan nổi tiếng điên cuồng, cũng là vườn rau hẹ nổi tiếng.

Quan trọng nhất, nguyên chủ có thù với anh ta. Hai người bọn họ cùng lúc ra mắt, lại đều có người sau lưng, lúc ấy bọn họ coi trọng cùng một nhân vật, đều muốn lấy tiền đập, nhưng vừa nghe muốn năm mươi triệu, vị kim chủ đầu tiên của Phó Nguyễn luyến tiếc, vì thế nguyên chủ thắng.

Úc Vi Tinh nghĩ, tin tức này quả thật rất xấu.

Kết quả cũng đúng là xấu, Phó Nguyễn đi vào thử vai không bao lâu, nhân viên công tác nhanh chóng đến tuyên bố Tần Tức đã định ra, cậu với một nam sinh khác không cần đi thử vai nữa, hơn nữa còn cho những người khác thử vai "A Phong" đi phòng thử vai.

Úc Vi Tinh có chút tiếc nuối, nhưng không đến mức mất mát, ngược lại Chu Lẫm tức giận, hiện trường có những người khác không tiện nói chuyện, đánh chữ trên điện thoại, chỉ trích hành vi không phúc hậu của Phó Nguyễn.

Thấy gã phẫn nộ bất bình, Úc Vi Tinh nhắc nhở gã, "Lúc trước tôi cũng như vậy."

Chu Lẫm: "..."

Gã quên mất.

Anh ta nhất định cố ý! Chu Lẫm vẫn tức giận.

Úc Vi Tinh từ chối cho ý kiến, cậu cũng cảm thấy có. Tuy nhiên, không cần phải tức giận, tức giận làm tổn hại cơ thể.

Cậu đứng dậy, chỉnh lại vạt áo, "Đi thôi."

Chu Lẫm nghiêm mặt đi theo cậu.

Đi ra khỏi phòng chờ, trước mặt rất nhanh bắt gặp Phó Nguyễn, trên tư liệu có ảnh chụp, Úc Vi Tinh nhận ra anh ta.

Thật ra nhìn Phó Nguyễn rất tốt, dáng vẻ dịu dàng, đuôi mắt hơi rũ xuống, luôn có một loại cảm giác vô tội như có như không, làn da rất trắng, hôm nay anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu lạc đà, vạt áo khoác ở trong quần tây, càng tôn lên vòng eo thon thả, hai chân thon dài.

Dừng ở trước mặt Úc Vi Tinh, Phó Nguyễn hơi thấp một chút, hơi ngẩng đầu nhìn cậu, "Đã lâu không gặp, không ngờ sẽ gặp cậu ở chỗ này? Cậu đến thử vai à? Đã thử xong chưa? Nhân vật nào?"

Úc Vi Tinh bình tĩnh mỉm cười, "Không thử, không phải bị cậu lấy mất sao."

Phó Nguyễn chớp mắt, rũ mắt càng thêm rõ ràng, có vẻ càng thêm vô tội, "Thì ra cậu cũng đến thử vai Tần Tức, xin lỗi, tôi không biết. Còn có cậu nói chuyện có thể đừng kẹp dao giấu kiếm như vậy không, cái gì gọi là lấy mất, tôi dựa vào diễn xuất của mình lấy được nhân vật."

Úc Vi Tinh rất không thích nói chuyện giả vờ giả bộ như vậy, thẳng thắn nói: "Thật không biết? Bằng diễn xuất thực sự? Hay là tôi lập tức tìm người hỏi, cậu biết đấy, tiền có thể làm được rất nhiều việc, đủ nhiều là được."

Sắc mặt Phó Nguyễn thay đổi, anh ta đương nhiên biết.

Anh ta không diễn trò nữa, hừ lạnh một tiếng, "Được rồi, coi như là như thế thì sao, tôi cố ý đấy, tôi biết cậu muốn đến thử vai Tần Tức, cố ý đến chặn cướp vai."

Vẻ mặt anh ta "Mày gây khó dễ cho tao được chắc", trong mắt rõ ràng có vẻ hả hê khi người gặp họa, "Cảm giác bị cướp đi nhân vật thế nào? Cậu có khó chịu không? Cậu có tức giận không?"

"Mặt khác tôi khuyên cậu không nên đập tiền như trước, đập cũng vô dụng, cậu một thân tài nguyên đen, diễn xuất bị chế giễu ra khỏi vòng, mà tôi đang nổi tiếng, rất nhiều fan, cậu cảm thấy đạo diễn chọn cậu hay chọn tôi?"

Úc Vi Tinh nhíu mày, "Muốn nghe sự thật không?"

Cậu buông tay, ngữ khí rất tốt, không tức giận, "Nói thật ra, tôi tuyệt đối không tức giận."

Phó Nguyễn ngược lại bị thái độ thản nhiên của cậu làm cho tức giận: "Đừng giả vờ, cậu...".

Chưa nói lời nào, đã bị tiếng chuông điện thoại của Úc Vi Tinh vang lên cắt đứt. Úc Vi Tinh không để ý tới anh ta, lấy điện thoại ra nhìn id người gọi, là Cao Lân. Sau khi cậu ở nhà Từ Phượng đυ.ng phải Cao Lân một lần, bọn họ trao đổi số điện thoại.

Cậu bắt máy, "Thầy Cao, thầy có chuyện gì tìm tôi?"

Cao Lân cũng không nói lời vô nghĩa, nói thẳng: "Bây giờ cậu có rảnh không? Rảnh thì đến giải trí Ngự Phong, bên này có một nhân vật muốn cậu thử."

Phó Nguyễn ở gần, tuy rằng không nghe rõ từng câu từng chữ, nhưng cũng nghe được chữ "giải trí Ngự Phong", "nhân vật", lúc này biến sắc.

Úc Vi Tinh rất lý trí, "Là nhân vật nào?"

"Yến Vô Song."

Úc Vi Tinh giật mình. Yến Vô Song là tên nhân vật chính của bộ tiểu thuyết mà Cao Lân sắp chuyển thể thành phim, cũng là, nam chính?!

Nói với Cao Lân sẽ đến ngay, Úc Vi Tinh cúp máy.

Lại nhìn Phó Nguyễn, Úc Vi Tinh lướt qua anh ta, mang theo Chu Lẫm đi vào thang máy. Chu Lẫm cố ý tăng âm lượng, nói cho Phó Nguyễn nghe, "Là Cao Lân?"

Úc Vi Tinh gật đầu, "Ừm."

Đi vào thang máy, cửa thang máy khép lại, Úc Vi Tinh chú ý đến ánh mắt Phó Nguyễn gắt gao nhìn chằm chằm cậu, trong mắt đều là phẫn hận với không cam lòng, tâm trạng tốt giơ tay lên, vẫy vẫy với anh ta.

Thành công khiến cho khuôn mặt đang hot một lần nữa đen một lớp.

--------------------