Chương 25: Thẩm...Sấm Sét?

Thẩm Cảnh Hòa nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, tuy rằng bị mắng, nhưng không hiểu sao anh ta lại không tức giận chút nào.

Ngượng ngùng sờ sờ mũi, anh ta yên lặng lấy điện thoại di động ra, mở camera giám sát kiểm tra tình hình trong phòng khách.

Thiết bị giám sát này được lắp đặt cho mèo cưng ở nhà, nhưng hiện tại không phải để anh ta xem mèo nữa, mà là vì xem việc vệ sinh trong nhà.

Dì phụ trách đơn dẹp hai ngày mới đến một chuyến, cũng may trong phòng khách không bừa bộn lắm, nếu không với năng lực châm chọc của Ôn Nhan, mình nhất định sẽ bị cô mắng chết trong lòng.

Sau đó, Thẩm Cảnh Hòa thuận tiện lại nhìn mèo một lúc.

Bởi vậy khi Ôn Nhan mang theo túi mua sắm trở về thì thứ cô nhìn thấy là hình ảnh Thẩm Cảnh Hòa đang "moa moa moa’ trên màn hình điện thoại di động.

Nói không tò mò là giả.

Ôn Nhan sau khi khởi động xe nhịn không được hỏi: "Vừa rồi...... Là bạn gái anh à?"

Thẩm Cảnh Hòa không để ý hình tượng, hướng Ôn Nhan trợn trắng mắt.

"Anh "moa moa moa" với bạn gái của mình?"

"Hay là anh nuôi chó con?"

“......” Thẩm Cảnh Hòa không thèm để ý đến cô nữa, "Vào tiểu khu rẽ trái lái xe tiến thẳng vào gara ngầm."

Ôn Nhan "ồ" một tiếng.

Ngoài miệng thì cô không nói nữa nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ [Còn tưởng rằng anh ta đang cùng bạn gái hôn hôn]

Thẩm Cảnh Hoà thật sự tức đủ rồi.

Đừng nói hiện tại anh ta không có tìm bạn gái, cho dù có rồi, anh ta cũng tuyệt đối sẽ không như một thằng ngốc mà ôm điện thoại hôn đối phương.

Suốt đường đi không nói gì, Thẩm Cảnh Hòa rất nhanh đã mang theo Ôn Nhan về nhà.

Vừa mở cửa, con mèo nghe thấy tiếng động liền đi tới.

Thẩm Cảnh Hòa nuôi một con mèo Maine Coon lông dài, giá trị nhan sắc siêu cao, vừa nhìn thấy nó ánh mắt của Ôn Nhan lập tức sáng lên.

“Wow, hai nhúm lông trên tai đáng yêu quá, tôi có thể sờ nó không?"

Nói xong Ôn Nhan liền buông túi mua sắm trong tay xuống.

Thẩm Cảnh Hòa thấy vậy lập tức lên tiếng ngăn cản: "Không được, cô đừng đυ.ng vào, tính tình nó không tốt sợ người—"

Chữ "lạ" cuối cùng còn chưa nói ra khỏi miệng, con mèo lớn tính tình không tốt kia liền chủ động tiến lên dùng đầu cọ lên chân Ôn Nhan.

Ôn Nhan được sủng mà lo sợ: "Nó thích tôi kìa, nhất định là bởi vì tôi rất tốt bụng, động vật nhỏ đối với người tản ra mùi vị tốt bụng không có sức phản kháng.”

Trong lúc nói chuyện, mèo đã nhảy vào trong lòng Ôn Nhan.

Nhìn bộ dạng nịnh nọt của mèo nhà mình, vẻ mặt Thẩm Cảnh Hòa một lời khó nói hết.

Cái này cũng không thể nói là con mèo hoàn toàn thay đổi, chỉ có thể nói con mèo này làm phản rồi.

Thấy mèo không có ý bài xích Ôn Nhan, Thẩm Cảnh Hòa trực tiếp đi về phía sô pha.

Ôn Nhan vừa vuốt ve mèo vừa hỏi: "Nó tên là gì?”

“Thẩm Sấm Sét.”

"Thẩm...Sấm Sét ?"

Được thôi, cái tên này quả thật phù hợp với bề ngoài khí phách của con mèo, hơn nữa bộ lông xù xì cũng rất sống động, như thể là sấm sét nổ tung.

"Vậy chắc chắn nó là con trai phải không?"

"Không, nó là con gái."

Ôn Nhan:.... Mèo: Nghe chị nói cảm ơn em, ấm áp bốn mùa.

Tuy rằng rất muốn tiếp tục vuốt ve mèo, nhưng Ôn Nhan cũng không quên nơi này còn có một bệnh nhân bị hạ đường huyết.

Cô xoay người đi ra cửa nhặt nguyên liệu lên, chỉ vào một cánh cửa hỏi: "Phòng bếp chắc là ở bên kia nhỉ?”

Nhờ vụ bắt cóc lần đó, mà hiện tại Thẩm Cảnh Hòa mỗi khi nhìn thấy món ăn nào đó liền muốn ói.

"Tôi không ăn trứng xào cà chua, những thứ khác đều được."

“ Ồ " Ôn Nhan yên lặng thu cà chua trong tay lại, nghĩ thầm may mà không mua nhiều. Lát nữa cô sẽ ăn hai quả cà chua này như trái cây, nhất quyết không thể lãng phí.