Chương 1: Cục Bột Nhỏ Trong Lãnh Cung

Mái vàng tường đỏ hoàng cung nối liền hành lang dài.

Cục bột nhỏ cột hai túm tóc nhỏ, mặc chiếc váy hồng nhạt đã bạc màu, nhưng vẫn không giấu được vẻ ngoài mềm mại, đáng yêu.

Nhìn nhìn một thân y phục cũ kỹ, lại nhìn nhìn một đôi bàn tay nhỏ bé bị băng vải quấn quanh ôm lấy mấy gói bọc bằng giấy dầu, Tiêu Nhược Y thở dài một hơi thật sâu.

"Chậc! Ta đường đường một đại sư huyền học của thời đại mới, lại xuyên thành một nhân vật pháo hôi trong sách!"

Không sai, lúc này linh hồn trong cơ thể cục bột nhỏ này chính là của đại sư huyền học Tiêu Nhược Y đến từ thế kỷ 21.

Kiếp trước, vì cứu cả thành trăm dân mà nàng đã đồng quy vu tận cùng tà tu nhưng không ngờ rằng nàng không chết, ngược lại xuyên vào một cuốn tiểu thuyết "Đích nữ vừa đẹp lại ngầu" trở thành con gái của vị Hoàng đế phản diện lớn nhất trong sách – người đến chết cũng không biết đến sự tồn tại của nàng, một pháo hôi chỉ được miêu tả qua vài ba câu, một pháo hôi đúng nghĩa.

Chủ nhân của cơ thể này hôm qua đã bị cung nhân ức hϊếp, không chỉ bị thương khắp người mà còn bị nhúng nước lạnh dẫn đến sốt cao và chết, tạo cơ hội cho nàng nhập vào thân xác này.

Mẫu thân của nàng vì chăm sóc nàng mà ngã bệnh, nàng vừa mới đi Thái y viện xin được ít thuốc cho mẫu phi, cuộc sống thật không còn gì tệ hơn nữa.

Tiêu Nhược Y không muốn tiếp tục sống trong hoàn cảnh thê thảm ở lãnh cung này, nàng phải lập kế hoạch dài hơi để thay đổi hiện trạng.

Có lẽ vì toàn tâm toàn ý nghĩ cách thay đổi số mệnh của mình, lúc đi ngang qua ngã rẽ mà không để ý, nàng đã vô tình đυ.ng phải một người, cả hai cùng ngã xuống đất.

Dù kiếp trước là một đại sư huyền học khiến tà tu khϊếp sợ nhưng Tiêu Nhược Y bây giờ chỉ là một cục bột nhỏ ba bốn tuổi sống trong lãnh cung, bị va nhẹ một chút cũng ngã xuống đất.

Vết thương quấn đầy băng trắng trên hai tay vì cú va chạm mà nứt toác ra, máu tươi trong nháy mắt nhuộm đỏ miếng vải, đau đến nỗi Tiêu Nhược Y hít một ngụm khí lạnh, một lúc lâu không thể bò dậy.

Trái ngược với Tiêu Nhược Y cô đơn lẻ loi, thiếu niên ngã xuống cùng nàng liền được một nhóm thái giám vây quanh.

“Tứ hoàng tử, tứ hoàng tử, ngài không sao chứ?"

“Tứ hoàng tử, có bị đau chỗ nào không?"

Tiêu Nhược Y ngẩng đầu nhìn thấy thiếu niên mặc một thân y phục hoa lệ đang được người khác đỡ dậy, không nhịn được lật tròn mắt, trong lòng than thở.

"À, hóa ra đây chính là tên Tứ hoàng tử giả mạo huyết mạch hoàng gia! Chậc, xui thật, hôm nay ra ngoài đáng lẽ phải tính toán cẩn thận mới phải!"