Chương 5.1: Xem mắt

Thứ ba, tổng bộ tập đoàn Vân Thượng.

Toà nhà cao ngất hùng vĩ này, đã trở thành một trong những địa danh nổi tiếng của thành phố Vân.

Tập đoàn Vân Thượng đã được thành lập hơn 40 năm, gia nhập vào nhiều ngàng sản xuất công nghiệp, đã vượt qua những thập niên 90 đầy biến động cùng với khủng hoảng kinh tế những năm hai nghìn, trải qua vô vàn giông bão, tạo ra một mảnh thị trường rộng lớn.

Một nhân vật khiêm tốn mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai bước ra khỏi thang máy, thông qua hệ thống vân tay bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, sau đó đẩy cửa bước vào.

Lục Quý Dữ lập tức đi vào phòng nghỉ trong văn phòng.

Phòng nghỉ có giường đệm, tủ quần áo cùng phòng tắm, bài trí xa hoa giống phòng khách sạn. Anh đứng trong căn phòng được kéo rèm lại, lấy trong tủ ra một bộ tây trang màu xám đậm ném lên giường, sau đó cởϊ áσ khoác ra, bắt đầu chuẩn bị gặp mặt hội đồng quản trị.

Khuôn mặt tuấn mỹ với ngũ quan tinh xảo, đã không còn hơi thở thiếu niên của năm đó. Mấy năm nay kể từ khi Giản Anh rời đi, vai lưng anh càng trở nên dày rộng, cơ bắp săn chắc. Sau khi cởi bỏ quần áo trên người, anh nâng cánh tay lên cho vào ống tay áo sơmi màu trắng, cổ tay áo được thắt chặt bằng khuy măng sét màu vàng.

Sau khi mặc tây trang, lại lưu loát đi một đôi giày da phù hợp, khí tràng cả người hoàn toàn bất đồng với khi ở Danh Đồ Ảnh Nghiệp.

Chỉ có vài phần âm u trong mắt, có thể mơ hồ nhận ra là cùng một người.

Lý Giải thỉnh thoảng cảm khái, người Lục gia bọn họ chính là chén cơm của các doanh nhân.

Điều này không có nghĩa là Lục Quý Dữ không cần nỗ lực, chỉ dựa vào xuất thân và thiên phú là có thể ngồi yên ổn ở vị trí tổng tài tập đoàn Vân Thượng.

Ngược lại, Lục Quý Dữ là kiểu người làm việc chăm chỉ ngoài tầm hiểu biết của người thường.

Anh lãnh khốc không nói tình cảm trong chuyện kinh doanh, xoi mói lại sắc bén như chim ưng. Anh cũng coi mình như một con chim ưng chịu khổ huấn luyện, trải qua vô số lần té ngã, vô số đêm thức trắng, mới vượt qua huyết vũ tinh phong, nắm chắc cổ phần và quyền lực của mình.

Cũng vì như vậy, anh mới có dư lực tùy hứng mở một công ty để chơi đùa, chỉ vì để tìm Giản Anh về.

Khi đi ra từ phòng nghỉ, Lục Quý Dữ liền nhìn thấy ông nội nhà mình không biết đã tiến vào văn phòng từ khi nào, ngồi trên sô pha tiếp khách.

Anh không nói lời nào, trực tiếp đi đến trước bàn làm việc của mình.

“Cháu chơi đủ rồi chứ?” Lục lão gia vừa mở miệng, đã mang theo khí thế uy nghiêm.

“Còn chưa.” Lục Quý Dữ nhàn nhạt đáp.

“Cháu!” Lục lão gia bình tĩnh lại, “Rốt cuộc có chuyện gì còn quan trọng hơn tập đoàn? Thỉnh thoảng cháu chạy ra bên ngoài, còn thuê một nơi tồi tàn để làm việc ở bên ngoài.”

Lục Quý Dữ vừa cần văn kiện trên bàn quét mắt vài lần, vừa nói: “Ông có gì cần nói không? Nếu không có gì để nói thì mời rời đi. Cuộc họp hội đồng quản trị tám phút nữa sẽ bắt đầu.”

Thấy thái độ này của Lục Quý Dữ, Lục lão gia thở dài một hơi, tạm thời kìm nén cảm xúc: “Ông nói cho cháu biết, cháu đã nhận được tư liệu về con gái của Hạ gia chưa?”

Lục Quý Dữ dừng tay lại một chút: “Cháu không gặp cô ta.”

“Con bé có nơi nào không tốt? Hả? Cháu đây là muốn tức chết ông. Cho dù cháu chướng mắt con bé, vậy tại sao không đi gặp mặt người khác? Cháu là người thừa kế duy nhất trong thế hệ gia đình chúng ta, cháu còn muốn cả đời làm kẻ độc thân sao?”

Lục Quý Dữ rốt cuộc cũng nhìn về phía ông, khóe miệng cười lạnh: “Cháu là kẻ độc thân, không phải ông tạo thành sao?”

Lục lão gia biết anh đang trách mình, quay đầu đi: “Ông không làm gì cả.”

“Ông rũ bỏ cũng thật sạch sẽ.”

Môi Lục lão gia giật giật, nói không nên lời.

Lục Quý Dữ cầm lấy một phần văn kiện, giấu trong sự bình tĩnh là cơn gió lốc dưới đáy mắt.

Anh hoàn toàn không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nếu không, anh không biết mình có mất khống chế hay không.

“Ông nội, đừng tự cho mình là thông minh nữa.” Anh mở miệng, “Ông không đi, vậy cháu đi là được.”

Lục lão gia bỗng nhiên ho khan, hơi thở nghẹn ngào, giọng nói lộ ra sự đau đớn.

Lục Quý Dữ lại không chút để ý, giống như đã tập mãi thành quen.

Anh lạnh nhạt đi qua trước mặt ông, trực tiếp đóng cửa, đi vào phòng họp.

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~