Chương 5.2: Xem mắt

Chiều thứ năm, Lục Quý Dữ giải quyết xong một số vấn đề tích trữ gần đây của tập đoàn Vân Thượng, lại đổi thành vẻ ngoài khiêm tốn đi đến Danh Đồ Ảnh Nghiệp.

Anh luôn cố tình giấu mình khỏi tầm mắt của Giản Anh, cho nên từ khi Giản Anh tới Danh Đồ Ảnh Nghiệp, không có một lần nào gặp anh.

Nhưng hôm nay, khi Lục Quý Dữ cùng Lý Giải đến công ty đúng vào giờ nghỉ trưa, nơi đầu tiên bọn họ đi qua chính là khu nghỉ ngơi. Bên ngoài khu nghỉ ngơi có một khoảng sân trời, ngày thường sẽ có nhân viên ăn cơm uống trà ở nơi đó.

Xuyên qua cửa sổ sát đất của khu nghỉ ngơi, anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy Giản Anh ngồi ở sân trời, ngồi đối diện Giản Anh là một người đàn ông.

Bước chân của anh dừng lại, nhất thời không thể dịch chuyển, quanh thân lập tức nổi lên cuồng phong bão tuyết.

Lý Giải theo ánh mắt của Lục Quý Dữ nhìn lại, trong lòng rống lên một tiếng.

Rõ ràng anh ta đã điều tất cả nhân viên nam phù hợp với tiêu chuẩn của Giản Anh ra nước ngoài hết rồi.

Không nghĩ tới, lại vẫn có một con cá lọt lưới.

Mà con cá lọt lưới này, tên là Trần Túc.

Trần Túc vốn bị loại, là vì thời gian trước đó anh ta vừa vặn được phân công ra ngoài quay một bộ phim mạng, hiện giờ bộ phim đã đóng máy, anh ta mới trở lại thành phố Vân.

Ngoài sân trời, Giản Anh nói chuyện với Trần Túc cách một chiếc bàn tròn nhỏ.

Không biết bọn họ nói gì, Trần Túc cười thẹn thùng, làn da trắng bạch thậm chí có một chút đỏ lên.

Cảnh tượng giống như ác mộng, cứ như vậy đột ngột chiếm cứ tất cả tầm nhìn của Lục Quý Dữ.

Trong nháy mắt tay chân anh lạnh cóng, cả người có một cổ cảm xúc đang kêu gào cuồng bạo.

Giản Anh sao cô dám, sao cô có thể……

Lục Quý Dữ thậm chí còn không thèm tránh né, đứng sau cửa sổ sát đất mấy, dùng ám mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm bọn họ.

Chỉ là, hai người kia nói chuyện rất vui vẻ, không hề phát hiện ra anh.

Anh hận đến thiếu chút nữa cắn chặt khớp hàm.

Nhưng rốt cuộc chút lý trí cuối cùng vẫn quay trở lại.

Cho dù không thể chấp nhận được, hiện tại anh cũng không thể lộ diện.

Nghĩ đến đây, anh cũng không muốn trơ mắt nhìn một màn này xảy ra trước mắt anh nữa. Vì thế anh cứng đờ quay đầu đi, nói với Lý Giải: “Thư ký Lý, chú ở lại xem bọn họ nói gì.”

Dứt lời, anh gian nan bước đi, trở lại văn phòng tổng giám đốc.

Anh đóng cửa lại, đột nhiên hô hấp khó khăn, tim đập dồn dập.

Ngăn kéo dưới bàn làm việc bị anh lật tung lộn xộn, anh tìm được lọ thuốc, đổ vài viên thuốc nhỏ ra, dùng nước lạnh nuốt xuống, mới bình tĩnh trở lại.

Giản Anh bên này, mỉm cười nhẹ nhàng đón ánh nắng mặt trời.

Cô cảm thấy may mắn vì vận khí của mình tốt, mới hai ngày đã nói chuyện với Trần Túc.

Cô nói sẽ cho Trần Túc một chút thù lao, để anh ta giả mạo ba của con gái mình đi tham gia buổi phỏng vấn của nhà trẻ.

Vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể tiếp xúc với một người phụ nữ xinh đẹp như Giản Anh, Trần Túc lòng đầy vui mừng mà đồng ý.

Để anh ta và con gái làm quen nhau trước, bồi dưỡng một chút độ ăn ý, Giản Anh còn mời Trần Túc thứ bảy này đến nhà cô gặp Giản An An một lần.

Lý Giải ở cách đó không xa, sợ mình bị lộ nên không dám thò đầu vào quá gần, cho nên không thể nghe được quá nhiều nội dung.

Chờ khi anh ta trở lại văn phòng tổng giám đốc, Lục Quý Dữ đã ngã vào trên sô pha, giống như một con đại cẩu ngâm mình trong nước biển lặng lẽ ngã xuống, cả người tản ra hơi thở trầm trầm vô hồn.

Chú chó bị rơi xuống nước nâng mí mắt lên, đôi mắt vì sự tranh đấu bí ẩn nào đó mà đỏ bừng: “Thế nào?”

Lý Giải nói: “Giản tiểu thư mời Trần Túc thứ bảy này đến nhà cô ấy.”

Những cái khác anh ta không nghe được.

Lục Quý Dữ nhắm mắt lại, giọng nói đau đớn kịch liệt: “Đến, nhà? Cô ấy quen người kia mới được bao lâu! Cô ấy đã bụng đói ăn quàng như vậy?”

Nói xong anh lại im lặng, giống như ý thức được mình nói như vậy hoàn toàn là đang tự ngược, trừ anh ra sẽ không có người thứ hai đau lòng.

Lý Giải ở nơi mà Lục Quý Dữ không nhìn thấy liếc mắt một cái: Nếu không anh ta đến đi? Anh ta lại không có can đảm, lỗi tại ai?

Nhưng ông ta có giác ngộ của trợ lý thâm niên, có vài lời chỉ có thể phàn nàn ở trong lòng, biểu cảm bên ngoài vẫn quản lý rất tốt.

Lục Quý Dữ dừng lại một chút, thật sự chịu không nổi, khàn giọng hỏi: “Chú Lý, làm thế nào mới có thể khiến một người phụ nữ từ bỏ ý niệm hèn hò yêu đương?”

Cô ấy muốn tìm đối tượng yêu đương, có thể, nhưng chỉ có thể là anh.

Nếu không phải là anh, vậy thì cô chỉ có thể từ bỏ yêu đương.

Lý Giải lẩm bẩm: “Lúc cần thì kêu tôi là chú Lý, khi không cao hứng liền kêu trợ lý Lý, không có lương tâm.”

“Chú nói thầm cái gì vậy?”

“Không có gì, tôi là nói, không bằng anh tự mình đi xem mắt một lần, thực chiến một chút.” Lý Giải vẻ mặt nghiêm túc, “Dùng sức mạnh của anh hủy diệt ý niệm yêu đương của một người phụ nữ, sẽ thu được một phần kinh nghiệm quý giá.”

Nói xong lời này, ông ta cũng chuẩn bị để Lục Quý Dữ phát hỏa.

Dù sao mấy năm nay tính tình của vị Thái Tử gia này vô cùng âm tình bất định, đề tài xem mắt này càng là điểm trí mạng của anh.

Lại không ngờ rằng, Lục Quý Dữ trầm mặc một lát, nhưng bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của Lý Giải: “Chú là thuyết khách ông nội tôi phái tới?”

Lý Giải khụ một tiếng: “Nhiệm vụ của lão Lục tổng cũng là nhiệm vụ sao? Nhưng mà Tiểu Lục tổng, vào thời khắc mấu chốt tôi sẽ đứng về phía anh.”

Lục Quý Dữ bỗng nhiên cười: “Được.”

“A?” Lý Giải không phản ứng lại.

Trong ánh mắt khϊếp sợ của ông ta, Lục Quý Dữ nói: “Xem mắt, tôi đi.”

Lý Giải không thể tưởng tượng được, Lục Quý Dữ sẽ nguyện ý đi xem mắt, khẳng định không phải ôm ý niệm yêu đương kết hôn mà đi ——có khi anh thật sự là ma quỷ, sẽ không chút khách khí mà phá huỷ mọi ý niệm có được anh của những người phụ nữ khác.

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~