Chương 6.1: Chứng rối loạn lưỡng cực

Gió từ điều hoà thổi thẳng về phía Lục Quý Dữ.

Mà ở phía đối diện, Hạ tiểu thư đang nhàn nhạt đổ mồ hôi, lớp mồ hôi làm chảy đi lớp trang điểm tỉ mỉ.

Cô ta dùng tay quạt quạt cho mình, trong lòng không khỏi hoài nghi: Sao bầu không khí này, không giống một buổi xem mắt vậy.

Em gái phục vụ xác nhận hai người không gọi món ăn, liền thu hồi thực đơn rời đi.

“Trương tiểu thư.” Lục Quý Dữ mở miệng.

“Thật ra…… Em họ Hạ.” Vẻ mặt Hạ tiểu thư xấu hổ.

Lục Quý Dữ không thèm để ý: “Tôi từng kết hôn, cô biết chứ?”

Hạ tiểu thư đã chuẩn bị cho việc này, cô ta ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết, ông nội Lục đã từng nói qua. Thật ra chuyện này cũng không có gì, em có thể tiếp thu được.”

Chỉ là nói xong lời này, cô liền nhẹ cắn môi, lộ ra vài phần ủy khuất: “Thật ra khi còn nhỏ em đã từng gặp anh, khi đó em đã rất thích anh rồi.”

Lục Quý Dữ vô cảm, giống như người mà Hạ tiểu thư nói không hề liên quan đến mình. Hôm nay anh mang theo một chiếc ba lô màu đen, khi Hạ tiểu thư đang suy nghĩ tìm đề tài thì anh mở khoá ba lô ra, lấy ra một bản sao chép.

Anh đặt văn kiện lên trên bàn, ý bảo Hạ tiểu thư nhìn xem.

Hạ tiểu thư cầm vài tờ giấy kia, nhìn thấy hai chữ “Di chúc” được in bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh, trong lòng lộp bộp một cái.

“Cái này……” Cô ta nuốt nuốt nước bọt.

“Là di chúc của tôi, đã được công chứng.” Lục Quý Dữ nói, “Chờ sau khi tôi chết, căn cứ vào bản di chúc này, toàn bộ tài sản cá nhân của tôi sẽ để lại cho vợ cũ của tôi. Nếu không tìm được vợ cũ của tôi, hoặc là cô ấy từ chối tiếp nhận, toàn bộ tài sản sẽ được quyên góp làm từ thiện.”

Khi nói những lời này, anh không nhìn về phía Hạ tiểu thư, ánh mắt giống như xuyên qua pháo hoa nhân gian dừng ở một nơi xa xa, khóe miệng thậm chí sung sướиɠ mà cong lên.

“Còn về Tập đoàn Vân Thượng, sẽ được những giám đốc chuyên nghiệp quản lý.” Anh tiếp tục nói, “Tôi không có ý định giao công ty lại cho người thân của mình.”

Hạ tiểu thư da đầu tê dại, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt và những gì cô ta nghe được chỉ là ảo mộng.

Cô ta không nhịn được lần nữa hoài nghi, cô ta thật sự tới xem mắt sao?

Nhưng địa vị của người trước mắt thật sự quá cao, cô ta cho dù có bất mãn cũng không dám phát giận, ngộ nhỡ chọc giận đối phương thì phải làm sao?

Cô ta cố gắng nói nhỏ nhẹ: “Nhưng mà Lục tổng, anh còn trẻ như vậy, sao đã lập di chúc rồi?”

Anh còn trẻ, những chuyện khuôn sáo này, vẫn có thể cứu vãn đi?

Ba của Hạ tiểu thư cũng điều hành một doanh nghiệp, tuy rằng quy mô nhỏ hơn nhiều so với tập đoàn Vân Thượng, nhưng từ nhỏ đến lớn cô ta cũng đã thấy một vài chuyện trên đười. Những giới nhà giàu có không ít kẻ có tính cách quái đản, đặc biệt là một phú tam đại như Lục Quý Dữ, từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa, có một vài ý nghĩ khác người cũng rất bình thường.

Trọng điểm không phải là trước đây anh nghĩ như thế nào, trọng điểm là sau này kìa.

Cô ta cảm thấy, chờ sau khi hai người kết hôn, cô ta sẽ có biện pháp thay đổi tâm ý của anh, sau này sinh con, anh cũng không thể không để lại gì cho con đi. Chỉ cần cô ta mẫu bằng tử quý, còn sợ không được sống tốt sao?

Ánh mắt Lục Quý Dữ nhàn nhạt, dừng trên cốc trà Phổ Nhị vừa được bưng lên. Anh không trả lời vấn đề của Hạ tiểu thư, mà đột nhiên hỏi: “Trương tiểu thư muốn có con sao?”

Hạ tiểu thư vừa định sửa lại cách gọi “Trương tiểu thư”, nghe thấy anh nhắc tới con, trong lòng lộp bộp một cái, không thể nói là kích động hay khẩn trương. Cô ta mới vừa nghĩ đến mẫu bằng tử quý, anh đã nhắc tới con, tiến triển này, có phải quá thuận lợi rồi không? Nhưng như vậy cũng chứng minh, anh có ý với cô ta đi?

Cô ta cố gắng nói với giọng nhẹ nhàng: “Em muốn thuận theo tự nhiên, nếu có con đương nhiên rất tốt. Em rất thích trẻ con.”

Ngoài miệng nói “Thuận theo tự nhiên”, nhưng nội tâm lại quyết tâm có được.

Đùa sao, đây chính là người thừa kế của tập đoàn Lục thị, chỉ cần có thể thuận lợi liên hôn với anh, không chỉ bảo đảm việc kinh doanh sau này của gia đình , nửa đời sau cô ta cũng có thể trở thành một nữ chủ nhân danh xứng với thực.

Hơn nữa cô ta biết Lục gia ít con cháu, tới thế hệ của Lục Quý Dữ chỉ có một mình là người thừa kế, cho dù Lục Quý Dữ không muốn có con, Lục lão gia cũng nhất định sẽ nghĩ cách để Lục gia có đời sau.

Cô ta càng nghĩ càng kích động, lại nhìn thấy Lục Quý Dữ xoay người lấy gì đó trong ba lô.

Hạ tiểu thư: “……”

Mí mắt cô ta nháy dữ dội, hiện tại đã có bóng ma tâm lý về việc anh lấy đồ trong ba lô ra. Anh lấy ra, còn may, lúc này không phải văn kiện, nhưng mà……

Lần này, Lục Quý Dữ đặt một lọ thuốc lên bàn.

“Đây là……”

“5 năm trước sau khi ly hôn tôi đã mắc chứng rối loạn lưỡng cực.” Lục Quý Dữ bình đạm nói, giống như đang nói chuyện không liên quan đến mình, “Sau đó tôi bắt đầu uống loại thuốc này, nó có thể giúp tôi khống chế cảm xúc, nhưng có một tác dụng phụ.”

Anh hơi tạm dừng, khóe miệng nhếch lên: “Trong 5 năm ngừng thuốc không thể sinh con, nếu không sẽ sinh ra một đứa bé dị dạng.”

Giống như một tiếng sét nện xuống, trong lòng Hạ tiểu thư không kịp chuẩn bị, bị dọa đến run rẩy.

Đứa…… Đứa bé dị dạng? Sao có thể được!

Lục Quý Dữ giả vờ không để ý đến sự kinh ngạc của cô ta, tiếp tục nói: “Ở phương diện thừa kế, tôi thật sự không có bất kỳ giá trị gì với Lục gia nữa.”

Hạ tiểu thư ngay ngốc, miễn cưỡng khống chế được thần sắc: “Vậy, vậy có thể dừng thuốc trước, rồi, rồi sinh con.”

Lục Quý Dữ nhàn nhạt nhìn cô ta một cái: “Cô cảm thấy, tôi sẽ vì cô mà dừng thuốc?”

Vẻ mặt Hạ tiểu thư hoàn toàn không thể kiềm chế nữa, cô ta hoàn toàn bị dọa sợ, đột nhiên nhận ra hôm nay căn bản không phải là một buổi xem mắt, mà là một loại trả thù.

Là Lục Quý Dữ thông qua cô ta, trả thù Lục lão gia.

Đối với cô ta, còn có sự cảnh cáo.

Lần đầu tiên bị đối xử như vậy, Hạ tiểu thư bị dọa đến rơi nước mắt, hơn nữa không thể dừng được, bả vai kịch liệt run rẩy.

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~