Chương 7.2: Từng có tư cách ở bên cô, té xỉu

Mười phút sau, hai người cùng đi vào cửa hàng.

Giản Anh gọi một ly caramel macchiato cho mình, một phần để nâng cao tinh thần, một phần để bổ sung lượng đường.

Khi mang thai cô thường bị tuột huyết áp, mấy năm nay sau khi sinh Giản An An cô vẫn một mình chăm sóc con, không chăm sóc tốt cho bản thân, vẫn thường xuyên có những triệu chứng tương tự.

Kể từ khi biết Lục Quý Dữ có thể xuất hiện bên cạnh cô bất cứ lúc nào,, cô liền lo âu đến trắng đêm khó ngủ.

Hiện giờ cô đã bị bại lộ, nhưng cô vẫn chưa rõ Lục Quý Dữ có biết đến sự tồn tại của Giản An An hay không.

—— Có lẽ là không biết đi?

Nếu không người Lục gia có lẽ đã đến tìm cô ngả bài, hoặc là có vài hành động gì đó, dù sao trên thế giới này đột nhiên có thêm một người có quan hệ huyết thống với Lục gia, sẽ liên quan đến rất nhiều vấn đề.

Cô đã nhờ mẹ của Khương Thanh Nịnh, hy vọng mấy ngày nay có thể giúp cô chăm sóc Giản An An, tránh để mình và con gái cùng xuất hiện trước mắt người ngoài.

Sáng nay Giản An An không ở nhà, cô cũng không có tâm tình làm bữa sáng, để bụng đói tới tham gia cuộc họp.

Những vấn đề còn lại nên đối mặt như thế nào, cô còn chưa biết.

Lâm Khiển thấy Giản Anh vẫn luôn phân tâm, nói câu xin lỗi: “Có phải tôi đã quấy rầy cô nghỉ ngơi rồi không?”

Giản Anh cũng có vài phần áy náy, lập tức lắc đầu, điều chỉnh trạng thái: “Chúng ta xem xét vấn đề mà anh đề cập đi.”

Lâm Khiển lấy kịch bản và bút ra, đánh dấu một số chỗ mà anh ta còn hoài nghi, cẩn thận thảo luận với Giản Anh.

Bởi vì quán cà phê ồn ào, để đối phương nghe thấy rõ ràng, anh ta cố ý kéo ghế lại gần hơn.

Vốn dĩ trong lòng Giản Anh còn có một tầng xa cách, nhưng àn bộ quá trình Lâm Khiển đều rất nho nhã lễ độ, hơn nữa vấn đề anh ta đưa ra đều có tính xây dựng, Giản Anh cũng nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc, nói cũng dần nhiều hơn.

Nửa giờ sau, Giản Anh cảm thấy, Lâm Khiển mang đến cho người ta cảm giác giống như một cơn gió trong sơn cốc thổi tới, ở chung với anh ta vô cùng thoải mái.

Mà lúc này, Lục Quý Dữ lạnh lùng ở trong góc lại cảm thấy, Lâm Khiển quả thực chính là một toà Hỏa Diệm Sơn đè nặng trong lòng anh.

Khi Giản Anh và Lâm Khiển tiến vào quán cà phê, Phí Tuyết cùng Lục Quý Dữ cũng đang ở quán cà phê.

Chẳng qua chỗ ngồi của bọn họ vừa lúc ở trong góc, lại bị cây lá cao lớn ngăn trở, cho nên Giản Anh không chú ý tới.

Hiện tại, Phí Tuyết rất hứng thú mà nhìn Lục Quý Dữ.

Anh cúi đầu, hai tay khép lại chống lên trán, mặt mày bị lọn tóc trên trán che khuất, chìm trong bóng tối.

Mãi cho đến khi Phí Tuyết muốn duỗi tay vỗ nhẹ lên vai anh, anh mới giơ tay ngăn cản móng vuốt của Phí Tuyết duỗi tới, vẻ mặt ghét bỏ.

“Vị phó đạo diễn kia của ông là như thế nào?” Anh hỏi.

Phí Tuyết vốn cũng không muốn để lộ quá rõ biểu tình xem kịch vui, nhưng quả thật đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Lục Quý Dữ ăn mệt, cười thật sự kiềm chế: “Lục tổng, không phải là anh muốn tôi điều toàn bộ đàn ông trong đoàn phim đi chứ?”

Lục Quý Dữ không nói, vẫn lạnh mặt như cũ, đem ánh mắt hướng về phía Giản Anh.

Nếu trước đây khi chưa tìm được Giản Anh, có thể nhìn thấy cô từ khoảng cách này đã là một hy vọng xa vời.

Nhưng hiện tại……

Ánh mắt Lục Quý Dữ rơi xuống bàn tay đang nhẹ nhàng chạm vào tách cà phê của cô.

Cổ tay kia, anh biết nắm lấy có bao nhiêu tinh tế, đã từng bao nhiêu lần dưới ánh trăng tối tăm, anh nắm chặt lấy chỗ đó, cảm nhận mạch đập từ dưới làn da truyền đến.

Con người đều ích kỷ, anh cũng vậy.

Điều anh muốn, không chỉ là ở phía xa nhìn cô, anh còn muốn nhiều hơn nữa —— đã từng, anh cũng có tư cách kia.

Rất nhanh, Lục Quý Dữ cảm thấy hôm nay Giản Anh không thích hợp. Làn da của cô vẫn luôn trắng nõn, giờ phút này lại có phần tái nhợt.

Sau khi thảo luận một số vấn đề, Giản Anh nói với Lâm Khiển: “Xin lỗi, tôi đi toilet.”

Lâm Khiển gật đầu: “Được, tôi tiêu hóa một chút, chút nữa cùng nhau trở về công ty.”

Khi Giản Anh đứng dậy động tác có chút nhanh, cả người choáng váng.

Cô ổn định lại, đi về phía nhà vệ sinh. Ai ngờ, dưới chân đột nhiên giống như dẫm trên đám mây mềm mại, trọng tâm thân thể bỗng nhiên biến mất, ngã về phía trước.

Trước khi ngã xuống, cô thấy may mắn vì mình đã duỗi tay đỡ lấy bàn, mới không đập đầu xuống đất.

Giản Anh té xỉu, một nữ khách hàng ở gần cô nhất hô lên đầu tiên.

“Mỹ nữ cô làm sao vậy! Có người té xỉu!”

Khách hàng cùng người phục vụ trong quán cà phê có hơn hai mươi người, lập tức lo lắng mà nhìn qua, một vòng người nhanh chóng vây quanh Giản Anh.

Động tĩnh không nhỏ.

Lâm Khiển chạy tới đẩy đám người vây xem ra, nhưng chưa kịp chạm vào Giản Anh, đã bị một người khác giành trước.

Anh ta nhìn qua, chỉ thấy đó là một người đàn ông cực kỳ tuấn mỹ, mặt mày nghiêm nghị, tầm mắt dán chặt vào người Giản Anh.

Hôm nay là lần đầu tiên anh ta đến Danh Đồ Ảnh Nghiệp, trước đó cũng chưa gặp Lục Quý Dữ, cho nên không nhận ra anh.

“Tiên sinh……” Anh ta đang muốn ngăn Lục Quý Dữ lại, cánh tay đã bị người nào đó kéo lại.

Quay đầu lại nhìn, lại thấy là Phí Tuyết.

Phí Tuyết lắc đầu với Lâm Khiển: “Giao cho anh ta đi.”

Sau đó ông ta nói với đám người vây xem: “Mọi người nhường một chút, giữ cho không khí được thông thoáng.”

Lục Quý Dữ lặng lẽ bế Giản Anh lên, để đôi tay yếu ớt của cô đặt lên vai anh, sau đó bước nhanh rời khỏi quán cà phê, ngăn cản một chiếc xe đi đến bệnh viện gần nhất.

Ở trên xe, anh nắm chặt hai tay Giản Anh, tâm tình như đang rơi vào động băng.

Làn da của cô lạnh băng, bộ dáng gầy ốm lại mệt mỏi.

Mặc dù có thể đoán được từ các triệu chứng của cô rằng ngất xỉu là do hạ đường huyết và mệt mỏi, nhưng nhận thức nà cũng không thể làm anh yên lòng.

Lúc này Giản Anh đã mơ mơ hồ hồ có ý thức, hơn nữa cảm nhận được bên cạnh có người tồn tại.

Chỉ ngửi hơi thở của người kia, cô cũng không dám tỉnh lại.

Sau khi taxi đến nơi, cô lại được người nọ ôm vào trong bệnh viện, đặt lên giường bệnh và truyền nước, cô lần nữa mơ hồ, ngủ thϊếp đi.

Mà hơi thở của người kia, trước sau vẫn bao phủ lấy cô.

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~