Chương 8.1: Nói chuyện trực tiếp

Sau khi Giản Anh được đặt lên giường bệnh, bác sĩ nhanh chóng đi tới.

Bệnh viện này bình thường rất thiếu phòng bệnh, chỉ có phòng bệnh VVIP đắt tiền mới còn phòng trống. Nghe nói có người không chút do dự yêu cầu một phòng bệnh VVIP, vô cùng lo lắng ôm bệnh nhân đến, bác sĩ còn tưởng rằng là tình huống nghiêm trọng gì, kết quả kiểm tra một phen, thì ra chỉ là tụt huyết áp bình thường.

So sánh mà nói, Lục Quý Dữ ở bên cạnh gân tay nổi lên, hốc mắt đỏ bừng, hô hấp dồn dập hình như còn nghiêm trọng hơn.

“Người nhà bệnh nhân, anh hãy bình tĩnh trước đã.” Bác sĩ nói, “Chúng tôi sẽ truyền cho bệnh nhân một ít đường glucose, nghỉ ngơi một hai giờ thì sẽ không sao. Bình thường nhớ phải bảo cô ấy mang theo một ít kẹo bên người, cũng có thể bổ sung một ít đường trong nước trái cây hoặc là nước mật ong.”

Rất nhanh, đã có y tá đến treo bình nước cho Giản Anh.

Đây là một nữ y tá có dáng người khoẻ khoắn, hành động sạch sẽ lưu loát, cô ấy nắm lấy tay Giản Anh, vỗ vỗ mu bàn tay mềm mại trắng nõn, cắm kim tiêm vào mạch máu.

Giản Anh vô tri vô giác, Lục Quý Dữ lại cảm thấy đau lòng, vội nói: “Cô nhẹ nhàng chút.”

Y tá nhìn anh một cái: “Mạch máu của vợ anh quá mỏng, anh phải cẩn thận một chút. Hơn nữa nước thuốc này có tính lạnh, anh phải chườm ấm mu bàn tay cho cô ấy, nếu không chút nữa sẽ có vết bầm rất đau.”

Lục Quý Dữ thành công bị xưng hô “Vợ anh” lấy lòng, nhất thời cứng họng.

Y tá điều chỉnh bình nước cho Giản Anh liền rời đi, trong phòng bệnh nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

Lục Quý Dữ điều chỉnh lại tư thế, ngồi ở mép giường nhìn Giản Anh, hai tay nắm lấy bàn tay trái đang bị kim đâm của cô, vuốt ve mu bàn tay lạnh lẽo của cô, giúp cô sưởi ấm.

Không biết từ khi nào nhịp tim của anh đã trở nên rõ ràng mạnh mẽ hơn.

Anh có chút tham lam mà chiếm lấy hơi thở của cô.

Cuối cùng cũng được ở gần cô như vậy, gần đến mức vừa cúi đầu anh đã có thể đắm chìm trong hương thơm dịu dàng của cô.

Sau một hồi căng thẳng lắng xuống, Lục Quý Dữ yên lặng hôn lên mái tóc mềm mại của Giản Anh, sau đó không dám có động tác gì nữa.

Mặc dù hiện tại Giản Anh đang hôn mê, anh làm gì cô cũng không nhất định sẽ biết, nhưng anh vẫn sợ chọc cô tức giận.

Khi Lý Giải thu được tin tức chạy tới phòng bệnh, nhìn thấy cảnh tượng Lục Quý Dữ đang tham luyến lại dè dặt.

Lục Quý Dữ biết mình phải đi rồi, Giản Anh có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào. Nếu cô nhìn thấy anh, tức giận hoặc sợ hãi, ngược lại sẽ gây tổn hại cho sức khoẻ của cô.

Anh giao lại chuyện còn lại cho Lý Giải, một mình rời khỏi bệnh viện.

Hơn hai mươi phút sau, Giản Anh tỉnh lại, ngón tay cử động, mở đôi mắt nặng trĩu ra.

Cô phát hiện mình đang ở trong một phòng bệnh đơn sạch sẽ, trên sô pha cách đó không xa có một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi.

Người đàn ông trung niên thấy cô đã tỉnh, đứng dậy đi tới, trên mặt có một nụ cười ôn hòa.

“Xin chào, Dư Nguyệt tiểu thư, tôi là Lý Giải, là người đại diện của Danh Đồ Ảnh Nghiệp.” Lý Giải hỏi, “Cô cảm giác thế nào?”

Chỉ cần Giản Anh không chủ động dò hỏi, Lý Giải sẽ thừa nhận là ông ta đưa cô tới bệnh viện. Sự xuất hiện của Lục Quý Dữ không hề tồn tại —— đây cũng là ý tứ của Lục Quý Dữ.

Không nghĩ tới Giản Anh chỉ ngơ ngác nhìn một lượt, nhìn phòng bệnh một vòng, hỏi: “Người khác đâu?”

Biểu tình trên mặt Lý Giải nhạt dần: “Người cô nói là……”

“Người đưa tôi tới chính là anh ấy, đúng không?” Giọng nói của Giản Anh ôn hòa bình tĩnh, lại rất kiên định.

Lý Giải thở dài một hơi, tựa hồ không giấu diếm nữa.

“Anh ấy đã trở về rồi.” Ông nói.

Giản Anh rũ mắt xuống, nhìn không ra đang nghĩ gì.

“Nhưng mà, thật ra cô biết anh ấy ở chỗ nào.” Lý Giải lại nói. Những lời ông nói sau đó cũng không phải là ý của Lục Quý Dữ, chỉ là quyết định của một người ngoài cuộc mà thôi.

“Tôi? Sao tôi lại biết?” Giản Anh khó hiểu.

“Địa chỉ của tiểu Lục tổng 5 năm nay vẫn chưa hề thay đổi.”

Giản Anh cảm thấy đầu óc vẫn có chút choáng váng, lặp đi lặp lại những lời của Lý Giải trong đầu mấy lần, mới nghe hiểu.

Anh…… Vẫn luôn ở trong căn phòng thuê khi bọn họ kết hôn kia?

Nhưng sao có thể? Khi ly hôn, bọn họ cũng đã huỷ hợp đồng thuê. Hơn nữa, Lục Quý Dữ là người thừa kế khối gia sản khổng lồ của Lục gia, sao vẫn luôn ở trong căn phòng thuê nhỏ hẹp kia?

Lý Giải như nhìn ra suy nghĩ của cô, giải thích: “Dư tiểu thư, không đúng, hẳn là Giản tiểu thư, căn phòng cho thuê kia sau đó đã được Tiểu Lục tổng mua lại. Từ 5 năm trước, anh ấy vẫn luôn đợi cô trở về.”

Anh vẫn luôn đợi cô trở về.

Cho đến khi Giản Anh rời khỏi bệnh viện, trong đầu vẫn là những lời này của Lý Giải.

Cô từ chối đề nghị để Lý Giải phái xe riêng đưa cô về nhà, cũng không đi tìm Lục Quý Dữ.

Căn phòng cho thuê kia, tượng trưng cho một đoạn tình cảm của bọn họ. Cho dù hiện tại Lục Quý Dữ vẫn ở đó, nhưng cô đã coi đó là một trang giấy hoàn toàn lật qua trong cuộc đời.

Về phần Lục Quý Dữ, chỉ cần anh nguyện ý hoà bình đối diện với nhau, cô cũng không bài xích nói chuyện với anh.

Cô nghĩ rằng, cơ hội bọn họ gặp mặt sẽ đến nhanh thôi.

Tuy rằng Lý Giải không nói thẳng, nhưng suy xét đến thân phận người đại diện của Danh Đồ Ảnh Nghiệp của ông ra, Giản Anh có thể đoán được, thật ra Danh Đồ Ảnh Nghiệp chính là công ty của Lục Quý Dữ.

---------------

Nếu yêu thích truyện, các bạn hãy DONATE tiếp thêm ĐỘNG LỰC để bên mình có động lực edit truyện và hoàn thành truyện nha