Chương 9.1: Chịu trách nhiệm

Trong danh bạ điện thoại của Giản Anh, người được đặt tên là “Ông xã”, hật ra là Khương Thanh Nịnh.

Mấy năm nay Giản Anh một mình chăm sóc con gái ở thành phố C, đôi khi sẽ gặp những chuyện bất tiện, cần một người “Chồng” như vậy tồn tại.

Ví dụ như bắt xe vào đêm khuya, khi gặp tài xế đáng nghi đi đường vòng, cô sẽ giả vờ nói chuyện điện thoại với một người đàn ông để nhắc nhở tài xế đừng có tâm tư gì.

Ghi chú Khương Thanh Nịnh thành “Ông xã”, cũng là chủ ý của Khương Thanh Nịnh.

Giản Anh không chú ý tới biểu tình của Lục Quý Dữ, chỉ vội vã nhặt điện thoại trên thảm lên.

Khi cô đang muốn ấn tắt cuộc gọi, thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.

Trong lòng cô run rẩy, hơi kinh ngạc, mới phát hiện Lục Quý Dữ đã cách cô rất gần, còn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của cô.

Nhưng mà cô kinh ngạc không phải vì chuyện khác, mà là vì tay Lục Quý Dữ …… Quá lạnh!

Trước kia, da anh không lạnh đến như vậy.

Cô có linh cảm sức khoẻ của anh có vấn đề.

Nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, cô lại cảm thấy anh hình như gầy hơn so với 5 năm trước.

Đang muốn mở miệng nói gì đó, chỉ nghe thấy Lục Quý Dữ đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Ông xã?”

Giản Anh nhận ra anh đã hiểu lầm gì đó, thần sắc trên mặt phức tạp. Lúc này nên giải thích một chút không? Hay là, đâm lao phải theo lao thì tốt hơn?

Tiếng chuông điện thoại vang lên thêm hai tiếng, cuối cùng cũng tự động tắt máy. Nhưng tay Lục Quý Dữ vẫn nắm chặt cổ tay Giản Anh, lạnh lẽo liên tục xuyên qua làn da, thấm vào máu cô.

Giản Anh cảm thấy có chút không chịu nổi, hơi cúi đầu. Nhưng trước mắt quả thật là một cơ hội, nếu cô nắm chắc được, có thể phân rõ giới hạn giữa mình và Lục Quý Dữ, có lẽ như vậy, Lục Quý Dữ cũng sẽ tự giác cách xa cuộc sống của cô.

Cô đang suy nghĩ nên bắt đầu nói thế nào, thì nghe thấy giọng nói châm chọc của Lục Quý Dữ vang lên: “Em cho tôi là đồ ngốc sao?”

“Cái gì?”

“Nếu người này là chồng em, vậy em còn tìm đồng nghiệp độc thân làm gì?”

Giản Anh mở miệng, nhất thời không nói nên lời.

Anh…… Anh biết cô đang tìm ba giả cho Giản An An trong số các nhân viên ở Danh Đồ Ảnh Nghiệp?

Không, anh có lẽ không biết chuyện ba giả.

Giản Anh cố gắng an ủi bản thân, nghe khẩu khí của Lục Quý Dữ, hẳn là hiểu lầm mình đang tìm bạn trai.

Dưới cái nhìn chăm chú của Lục Quý Dữ, Giản Anh căng da đầu giải thích: “Anh ấy quả thật không phải chồng tôi, nhưng chúng tôi đang thử hẹn hò. Hiện tại gọi bạn trai là ông xã cũng rất bình thường.”

Cô cố gắng nói với vẻ mặt thản nhiên, tình cảm chân thành tha thiết, quả thực không hề giả vờ.

Lục Quý Dữ tạm thời áp lửa giận xuống, như đang suy tư gì đó.

Bạn trai…… A, tốc độ của cô cũng thật nhanh.

Trong lòng Giản Anh đang cố gắng tạo dựng thân phận của Khương Thanh Nịnh, nói: “Lục tổng, anh hãy bình tĩnh, đây là điều pháp luật cho phép.”

Lục Quý Dữ tức đến bật cười, khóe miệng xuất hiện một độ cong nhẹ: “Em cho rằng tôi muốn làm gì?”

Không chờ Giản Anh trả lời, anh lại nói: “Sao em phải trốn tránh tôi? Chẳng lẽ chúng ta đã ly hôn, thì không thể gặp mặt?”

Giản Anh nghĩ thầm: Không phải anh uy hϊếp tôi sao?

Tin nhắn uy hϊếp kia, cô vẫn còn nhớ rõ từng chữ đó. Thật sự là, ấn tượng quá sâu sắc.

Nhưng cô nên giải thích như thế nào? Nếu hiện tại nhắc tới tin nhắn kia, anh có lại bực bội nữa không?

Cô còn nhớ khi mới gặp nhau, Lục Quý Dữ ôn nhu lại thân sĩ, sao sau khi gặp lại anh càng ngày càng trở nên khó đoán, thậm chí, có chút điên?

Giản Anh cảm thấy vẫn không nên đề cập tới chuyện đó.

Bây giờ cô không còn một mình, cô còn phải chăm sóc Giản An An.

“Tôi không nghĩ như vậy.” Cô cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, “Nếu anh cảm thấy có thể chấp nhận, tôi cũng cảm thấy chúng ta thoải mái gặp mặt không có vấn đề gì.”

Nói xong, cô lại cảm thấy không đúng chỗ nào đó. Lời này nếu nói tiếp, lại có vẻ như hai người đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ vậy?

Lục Quý Dữ buông tay cô ra, nhưng cơ thể anh lại đột nhiên ngã trên vai cô.

Trọng lượng nặng trĩu cùng hơi thở quen thuộc bao phủ, lần này Giản Anh thật sự cảm thấy không ổn —— bộ dáng của Lục Quý Dữ rất suy yếu, anh vô lực ngã trên người cô!

“Anh làm sao vậy?” Cô duỗi tay đỡ anh, miễn cưỡng đỡ được. Hai người duy trì sự cân bằng yếu ớt, vô cùng mâu thuẫn.

Lục Quý Dữ cúi đầu nhìn cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Tôi không thoải mái, để tôi…… bình tĩnh lại một chút.”

Anh quả thật không thoải mái, nhưng đây là phản ứng do uống thuốc quá liều, anh đã quen với loại tra tấn này từ lâu.

Lúc này tỏ ra suy yếu, là vì có thể danh chính ngôn thuận kề sát vào cô.

Ai bảo cô dùng “Ông xã” tới chọc tức anh, đây là trừng phạt cho cô, anh nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ.