Chương 10.1: Trêu chọc

Giản Anh rời khỏi Danh Đồ Ảnh Nghiệp sau khi thêm WeChat.

7 giờ tối, Lý Giải lái xe đưa Lục Quý Dữ về nhà.

Nơi gọi là nhà, chính là căn phòng nhỏ ở cùng Giản Anh khi kết hôn. Một ngủ một khách, 58 mét vuông, đã xây hơn 20 năm.

Để giữ lại dấu vết sinh hoạt của Giản Anh, Lục Quý Dữ cũng không trang hoàng lại sau khi mua căn nhà này.

Lý Giải luôn âm thầm cảm khái, rõ ràng là Tiểu Lục tổng có giá trị con người vài tỷ, chất lượng cuộc sống của anh lại không khác gì mấy nhân viên ở tầng lớp trung hạ lưu trong thành phố. Tuy nhiên, ai bảo anh không quan tâm chút nào?

Sau khi mở cửa bước vào nhà, Lục Quý Dữ đi vào phòng ngủ, mở ngăn kéo tủ đầu giường, đặt chiếc nhẫn nhỏ của nữ nắm chặt trong tay vào bên trong.

Giản Anh cho rằng anh không thể đi đào thùng rác tìm chiếc nhẫn này, nhưng thật ra anh đã làm như vậy.

Trong mấy năm qua, anh dùng chiếc nhẫn này để nhắc nhở bản thân nhất định phải tìm Giản Anh trở về. Mà hiện tại, anh cố ý tháo nó xuống, là vì có thể bẫy ai đó một lần nữa.

Anh ngồi xuống, lấy di động ra, lần nữa lướt xem vòng bạn bè WeChat đã nhìn kỹ trên xe.

Giản Anh không cho phép anh xem vòng bạn bè của cô. Tất cả những gì anh có thể nhìn thấy, chỉ có ảnh đại diện của cô.

Hình đại diện của cô là một chiếc đèn l*иg thủ công rực rỡ màu sắc, trên đèn l*иg có dán hình hoa anh đào. Anh không chắc đây là ảnh trên mạng, hay là cô tự làm.

Anh phóng to bức ảnh nhìn một hồi lâu, sau đó bấm lưu.

Vòng bạn bè của anh cũng trống không, lúc này anh đi đến ban công, chụp một bức ảnh hoàng hôn tràn ngập ánh chiều tà.

Anh dùng bức ảnh này đăng lên vòng bạn bè bài đăng đầu tiên sau 5 năm, không có văn bản.

Trong lòng lại nghĩ: Anh làm như vậy, có phải đang mò trăng đáy nước hay không.

Cố ý chọn vị trí này để chụp ảnh, mong đợi cô sẽ nhận ra sao?

Nhưng anh không để bất kỳ toà nhà nào dính vào ảnh, cô không thể đoán được anh đang đứng ở đâu chụp ảnh. Hoàng hôn nơi nào chẳng là hoàng hôn, đối với cô mà nói có khác nhau sao?

Nhưng cho dù như vậy, anh cũng đủ phấn khích rồi.

Anh một mặt cảm thấy mình không thể nói lý, một mặt lại hưởng thụ niềm hưng phấn trong máu kia.

Bức ảnh được đăng lên không bao lâu, điện thoại liền vang lên. Là Lục lão gia gọi điện tới.

Tâm tình Lục Quý Dữ rất tốt, không bao lâu liền nghe máy.

Giọng nói già nua hàm chứa vẻtức giận của Lục lão gia vang lên: “Ông đã nghe Tiểu Hạ nói, cháu, sao cháu có thể nói như vậy?”

Tiểu Hạ? Lục Quý Dữ hồi tưởng một chút, có lẽ là đối tượng xem mắt ở quán cháo kia.

Cô ta nói gì với Lục lão gia đã rất rõ ràng.

Anh cong môi: “Tại sao cháu không thể nói? Vốn dĩ chính là sự thật.”

“Cháu…… Thuốc kia……”

Lục Quý Dữ giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, dùng sức chọc vào điểm yếu của đối phương: “Thật đáng tiếc, Lục gia đến thế hệ của cháu liền kết thúc. Ông sẽ không có chắt, Lục gia cũng tuyệt hậu.”

“Cháu, cháu lập tức dừng thuốc cho ông!” Lục lão gia càng nói càng tức, bắt đầu ho khan.

Lục Quý Dữ đạm nhiên phóng xa tầm mắt: “Cúp.”

“Cháu chờ một chút!” Lục lão gia lấy lại hơi, thế nhưng dùng khẩu khí có chút thỏa hiệp nói: “Có phải cháu vẫn thích cô gái kia đúng không?”

Lục Quý Dữ không thích Lục lão gia đề cập đến Giản Anh, rất không thích. Anh vô thức nhíu mày.

“Nếu cháu còn thích cô ta, vậy tìm cô ta trở về cũng được.” Lục lão gia nói, “Sau khi tìm trở về, ông đồng ý sẽ không nhúng tay vào chuyện của các cháu nữa.”

Lục Quý Dữ cười nhạo một tiếng: “Ông nội, cháu rất khinh thường ông.”

Đầu bên kia điện thoại nhất thời không có âm thanh gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề.

Lục Quý Dữ đưa ánh mắt nhìn về phía tia sáng màu cam cuối cùng đã hoàn toàn chìm xuống, khi đêm đen phía chân trời kéo đến, anh nói: “Ông cho rằng cháu tìm cô ấy trở về, thì cô ấy sẽ nguyện ý trở về với cháu sao? Ông cho là đang bố thí cho một kẻ ăn xin sao?”

“Sao cháu lại nói mình như vậy!” Lục lão gia kiêu ngạo cả đời, tốt xấu gì Lục Quý Dữ cũng là cháu trai của ông, sao có thể tự so sánh mình với ăn xin.

“Bằng không thì sao?” Từ trước đến nay Lục Quý Dữ không hề có gánh nặng hào môn, “Cháu ở chỗ của cô ấy, có lẽ ngay cả ăn xin cũng không bằng.”

Nếu là ăn xin đáng thương, có lẽ còn có thể nhận được sự quan tâm dịu dàng của cô.

Sau khi thành công chọc cho Lục lão gia á khẩu không trả lời được, Lục Quý Dữ cúp điện thoại, đứng hóng gió đêm một lúc.

Anh dựa vào lan can bấm điện thoại, bức ảnh hoàng hôn vừa đăng đã nhận được hàng chục lượt thích trong vòng bạn bè.

Kéo màn hình xuống, anh nhìn thấy bình luận Lý Giải để lại: “Suy nghĩ về trời đất, bố cục của Lục tổng thật tốt.”

Khóe miệng anh giật giật. Lấy hiểu biết của anh, Lý Giải căn bản đang chế nhạo anh. Dù sao sau câu “Suy nghĩ về trời đất” là câu “Cô độc bi thương mà rơi lệ”.

-----------------

MỌI NGƯỜI HÃY ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC RA CHƯƠNG MỚI NHA

MỖI KHI ĐƯỢC ĐỂ CỬ ĐỦ 50 AK THÌ MÌNH SẼ RA MỘT CHƯƠNG NHÉ