Chương 10.2: Trêu chọc

Có rất nhiều bình luận và lượt thích, nhưng không có cái nào đến từ Giản Anh.

Cô không nhìn thấy, hay là làm như không thấy?

Lục Quý Dữ mím môi dưới, xoay người trở lại trong phòng, tìm trong hộp thuốc hai viên thuốc có hình dạng khác nhau đặt lên bàn, lại rót một ly nước, chụp một bức ảnh, rồi đăng lên vòng bạn bè.

Qua vài phút, lại có thêm một hàng lượt thích và bình luận.

Bắt mắt nhất vẫn là Lý Giải: “Lục tổng chú ý sức khoẻ, ngài đã trả giá quá nhiều vì công ty rồi.”

Lục Quý Dữ cười lạnh, lúc này trực tiếp châm chọc đúng không?

Nhưng vẫn không thấy Giản Anh đâu.

Lục Quý Dữ nghiến răng, click mở hộp tin nhắn của Giản Anh: “Lý Giải nói em đang tìm kiếm bạn trai? Tôi có thể giới thiệu cho em.”

Nếu có nồi, cứ đẩy cho Lý Giải là được.

Giản Anh: “?”

Lông mi của Lục Quý Dữ run lên. Rất tốt, cuối cùng cũng kéo được cô ra.

Anh tiếp tục đánh chữ: “Em có yêu cầu gì không?”

Giản Anh vừa chơi trò chơi với Giản An An một lát, đến phòng bếp uống nước, liền nhìn thấy điện thoại đặt trên ghế sô pha trong phòng khách vang lên.

Lục Quý Dữ thế nhưng gửi tin nhắn như vậy tới.

Đây là thế giới huyền huyễn gì vậy, chồng trước của cô muốn giúp cô tìm bạn trai?

Cô không nói gì, đành phải gửi một dấu chấm hỏi qua.

Lục Quý Dữ trả lời rất nhanh.

“Em có yêu cầu gì?”

“Chỗ tôi có rất nhiều ứng viên chất lượng.”

Lời này thì Giản Anh lại rất tin tưởng, dù sao xã hội thượng lưu là một vòng tròn.

Nhưng không được, điều này cũng quá kỳ quái. Hơn nữa cô cũng không phải thật sự cần tìm bạn trai.

“Không cần.” Cô trả lời.

“Vì sao? Người tôi giới thiệu em không tin tưởng?” Lục Quý Dữ giống như đang canh giữ trước di động, mỗi câu đều trả lời rất nhanh.

Giản Anh không nói gì: Chính vì là nhân tài anh giới thiệu nên không thể.

Cô đau đầu, mọi chuyện đã phát triển theo kịch bản cẩu huyết rồi.

Hơn nữa, kịch bản cẩu huyết như vậy cô không viết ra được.

“Tôi đã từ bỏ những ý niệm thế tục đó rồi, cho nên không cần.” Cô trả lời.

Sau khi đặt điện thoại xuống, Giản Anh có một giây phút lạc quan hiếm hoi: Lục Quý Dữ có thể nghĩ như vậy hình như cũng không tồi, ít nhất chứng minh anh đã buông xuống rồi đi?

Chỉ khi đã buông xuống một đoạn tình cảm, mới có thể chủ động nói muốn giới thiệu bạn trai cho cô.

Bằng không chẳng lẽ anh là kẻ cuồng tự ngược?

Lục Quý Dữ cuồng tự ngược đợi một lát, thấy Giản Anh không tiếp tục nói chuyện nữa, lại không cao hứng.

Anh đi tắm xong, khi đi ra thấy hộp tin nhắn trong điện thoại vẫn không có động tĩnh mới.

Anh cắn răng, lại gửi một tin nhắn qua: “Vẫn chưa tìm thấy đồ.”

Anh không nói ra chữ nhẫn, nhưng Giản Anh nhất định xem hiểu.

Lần này Giản Anh vừa mới dỗ con gái ngủ, nhìn thấy tin nhắn này, cảm giác có chút đau đầu.

Ý của anh, có phải muốn cô chịu trách nhiệm hay không?

Cô không muốn coi tiền như rác, tạm thời vẫn hỏi trước một chút: “Đồ đánh rơi kia có giá bao nhiêu?”

Lục Quý Dữ nhìn những lời này, cau mày đẹp, cô không nhận ra nhẫn của mình, hay là biết rõ còn cố hỏi trêu chọc anh?

Trêu chọc anh?

Anh đột nhiên sung sướиɠ trongchớp mắt. Quả nhiên vẫn phải thêm bạn tốt trức mới có tiến triển.

Trong nháy mắt lại cảm thấy hối hận vì mình đã lãng phí không ít thời gian.

“Quên rồi.” Anh trả lời, “Tôi sẽ bảo người tìm lại xem, có gì sẽ báo với em.”

Quá tuyệt, có thêm một chủ đề để giữ liên lạc.

Mấy ngày tiếp theo, vòng bạn bè WeChat của Lục Quý Dữ vẫn luôn hoạt động.

Mỗi ngày anh đều sẽ đăng một bức ảnh chụp hoàng hôn.

Nghe nói thời tiết là đề tài an toàn nhất, mặc dù Giản Anh không thích hay để lại bình luận, nhưng cũng coi như đang duy trì đối thoại không tiếng động và an toàn với cô.

Để ngăn người khác nhảy ra làm phiền mình, những bức ảnh này Lục Quý Dữ chỉ để Giản Anh nhìn thấy.

Nhưng anh cũng biết Giản Anh sẽ không đáp anh lại, cho nên kế hoạch của anh không chỉ giới hạn ở việc này.

-----------------

MỌI NGƯỜI HÃY ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC RA CHƯƠNG MỚI NHA

MỖI KHI ĐƯỢC ĐỂ CỬ ĐỦ 50 AK THÌ MÌNH SẼ RA MỘT CHƯƠNG NHÉ