Chương 11.1: Diều cá chép (Quá khứ)

Cuối tuần, Giản Anh và Khương Thanh Nịnh mang Giản An An đến một cửa hàng lớp học thủ công,.

Giản An An đang ngồi thoải mái trước chiếc bàn nhỏ bày đầy giấy cứng nhiều màu sắc, ngược lại Giản Anh lại chân tay vụng về đến mức dùng dao thủ công cứa vào mu bàn tay khi cắt giấy.

Cũng may vết thương không quá sâu, Khương Thanh Nịnh chạy sang tiệm thuốc bên cạnh mua băng cá nhân dán hai miếng cho cô.

“Mẹ, dì, con làm xong rồi ạ.” Giản An An nâng vườn bách thú ba chiều thủ công mình vừa làm xong lên, trên đó có một con gấu trúc, một con voi và một con ngựa vằn, đôi mắt trong suốt xinh đẹp của cô bé giống như một khuôn khắc ra với Giản Anh.

Khương Thanh Nịnh phát ra lời cảm khái từ nội tâm: “Đôi tay nhỏ của An An thật khéo léo! Trời ơi, dì và mẹ con có đập vỡ đầu cũng không làm ra được cái này……”

Lời nói của cô ấy bị nghẹn lại, theo bản năng nhìn thoáng qua Giản Anh.

Giản Anh trông vẫn như thường.

Khương Thanh Nịnh ho nhẹ một tiếng, ghé vào bên tai cô thấp giọng nói: “Trước đây tớ đã muốn nói, trình độ thủ công này của An An không phải quá cao rồi sao? Cậu xem cậu chân tay vụng về, hay là An An của chúng ta là thiên tài nhi đồng?”

Giản Anh bật cười: “Cậu đừng nói mấy cái thiên tài gì đó, không tốt đối với sự phát triển của đứa bé. Con bé làm tốt cũng không phải thiên phú gì, chỉ là quen tay mà thôi.”

Thật ra cô biết Khương Thanh Nịnh muốn nói gì. Thiên phú thủ công của An An không giống cô, vậy hẳn là giống Lục Quý Dữ.

Giáo viên lớp thủ công nói những đứa trẻ thích làm đồ thủ công thường có khả năng tập trung tốt, vẻ mặt khi Giản An An nghiêm túc, quả thật rất giống người kia.

Giản Anh lại nhớ lại ngày cô gặp Lục Quý Dữ ở toà nhà cũ kia, chiếc diều bị thổi bay lên ban công nhà cô, chính là Lục Quý Dữ tự mình làm.

Một chiếc diều cá chép.

Lúc ấy cô còn thấy kỳ quái, tại sao lại có người làm một chiếc diều có hình dáng như vậy, suy nghĩ một chút cũng thấy không quá đẹp. Tuy nhiên, lúc ấy Lục Quý Dữ đặt không ít tâm tư, thành phẩm tạo ra cũng khá đặc sắc.

Anh làm diều cá chép, đương nhiên cũng có một chút tâm tư.

Sau khi lấy được con diều, anh liền nói với Giản Anh: “Sở dĩ làm diều cá chép, là vì tôi tên Lục Quý Dữ.”

Quý đảo, cá chép, đồng âm.

Là để cô có ấn tượng sâu sắc với anh.

Lúc ấy Giản Anh cảm thấy trò đùa này có chút nhạt nhẽo, nhưng vẫn rất nể tình mà cười một tiếng, mi mắt cong cong.

Lục Quý Dữ nhất thời sửng sốt, nhìn cô một lúc lâu.

Giản Anh rơi vào hồi ức, bất giác mỉm cười.

Tim đập mạnh một lúc lâu.

Cô nhịn không được nghĩ, hiện tại cô đối với Lục Quý Dữ, có tình cảm gì?

Năm đó, sau khi lãnh chứng kết hôn, cô mới chậm rãi biết được thân phận của Lục Quý Dữ thế nhưng là người thừa kế của Lục gia, đệ nhất hào môn ở thành phố Vân.

Rất nhiều vấn đề không dám đối diện trực tiếp bị bày ra trước mặt, cô lập tức nhận thấy khoảng cách giữa cô và anh.

Khi nhìn thấy cô Lục lão gia đã nói với cô, ba mẹ Lục Quý Dữ quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc của mình, không muốn kế thừa gia nghiệp, cho nên ông vẫn luôn chờ Lục Quý Dữ lớn lên —— Lục Quý Dữ tất nhiên phải tiếp nhận gia nghiệp của Lục gia.

Lục lão gia không hề yêu cầu Giản Anh rời khỏi Lục Quý Dữ, nhưng ông đặt tất cả vấn đề lên bàn, để bản thân Giản Anh nhìn thấy, khoảng cách giữa cô và Lục Quý Dữ là một vực sâu không thể lấp đầy.

Cô quyết định rời khỏi cuộc hôn nhân kia.

Cuối cùng cũng làm thương tổn Lục Quý Dữ.

Giản Anh có chút xuất thần, lẩm bẩm tự nói: “Cậu nói xem, anh ấy còn hận tớ không?”

Khương Thanh Nịnh bối rối: “Cái gì?”

Giản Anh cũng không giấu giếm gì cô ấy, thở dài một hơi nói: “Gần đây Lục Quý Dữ liên tục gửi cho tớ những tin nhắn khó hiểu về ứng cử viên bạn trai. Anh ấy đang châm chọc tớ sao?”

Khương Thanh Nịnh nghe không nổi nữa, tay xoa eo: “Cậu là kẻ cuồng tự ngược sao? Tại sao anh ta lại hận cậu châm chọc cậu?”

Giản Anh nhấp môi dưới: “Dù sao lúc ấy, là tớ làm tổn thương anh ấy trước.”

Năm đó hai người còn đang trong thời kỳ loé hôn cuồng nhiệt, Giản Anh đột nhiên đưa ra yêu cầu ly hôn.

Lúc đầu Lục Quý Dữ cho rằng cô đang nói giỡn, không coi là thật cũng không đồng ý. Cô liền nhẫn tâm nói với Lục Quý Dữ: “Thật ra em kết hôn với anh, phần lớn là vì…… Trải nghiệm cuộc sống.”

Lục Quý Dữ nhíu mày ôm lấy cô, cô nhắm hai mắt lại không nhìn anh: “Anh cũng biết, em là một người chẩn đoán kịch bản, hai tháng trước vừa nhận một kịch bản liên quan đến cuộc sống hôn nhân …… Hiện tại việc nộp dự án đã hoàn thành, trải nghiệm cũng đã …… Kết thúc rồi.”

Câu cuối cùng cô không thể nói nên lời, nhưng đã biểu đạt ý tứ đường ai nấy đi.

Lục Quý Dữ hung hăng hôn môi cô, chặn lời nói của cô, dùng hành động chỉ trích cô đang lừa anh.

Cô ngã vào trong lòng anh, buộc phải thừa nhận sự trừng phạt của anh.

Liên tiếp mấy ngày, nùng tình và lời lên án bên tăng bên giảm, dường như vô tận.

Anh nói, bọn họ sẽ không kết thúc. Bọn họ phải ở bên nhau cả đời.

Lời thề vốn là một lời hứa hẹn, lại bị bó buộc bởi rất nhiều áp lực.

Cô cũng thử tưởng tượng về tương lai, mặc dù hoàn cảnh của hai người khác biệt rất lớn, nhưng hai người vẫn yêu nhau, không phải sao? Vậy có thể vượt qua mọi khó khăn, tự tin bình tĩnh bước tiếp, không phải sao?

Nhưng mà cảm giác tự ti và thua thiệt là một cơn ác mộng giảo hoạt, len

lỏi vào mọi ngóc ngách, từng chút từng chút gặm nhấm sự chú ý của Giản Anh, khiến cô lo được lo mất.

Sau đó vào một buổi hoàng hôn, Lục Quý Dữ từ siêu thị bên ngoài trở về, trong nhà không tìm thấy Giản Anh, nghĩ đến cái gì, ánh mắt gần như vỡ vụn.

Cuối cùng, dưới tấm rèm trắng của phòng ngủ, anh phát hiện Giản Anh đang cuộn tròn trong góc ——lúc đó cô đang ôm hai chân, đồng tử tan rã thất thần. Mà phía trên sau lưng cô, cửa sổ mở rộng, gió lùa mạnh vào trong.

Lục Quý Dữ đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.

Anh buông mọi thứ trong tay ra, tiến lên ôm lấy cô, trầm mặc cả đêm.

Anh sợ mất cô, càng sợ cô suy sụp trong mối quan hệ này, mà làm ra việc ngốc.

Anh không dám nghĩ, nếu cô không ở dưới tấm rèm, mà là đi qua ô cửa sổ kia, anh sẽ phải làm sao.

Sau một tháng giằng cô, cuối cùng Lục Quý Dữ cũng đỏ mắt đồng ý ly hôn.

“Trước khi yêu người khác phải yêu lấy bản thân mình, khi đó tớ không thể yêu bản thân mình, không tìm thấy chính mình, cho nên cảm xúc gần như suy sụp.” Giản Anh nhìn về phía Khương Thanh Nịnh, “Khi đó, tớ cũng cố ý dùng vẻ suy sụp đre làm đau anh ấy, mới khiến anh ấy ly hôn với tớ.”

Cho nên sau đó, khi đã ly hôn, Lục Quý Dữ gửi cho cô một tin nhắn uy hϊếp, tuy rằng không giống phong cách của anh, cô vẫn cảm thấy có thể hiểu được.

Anh có lẽ, rất ủy khuất, rất oán trách cô.

Khương Thanh Nịnh nghe cô nói như vậy, lập tức có chút hận sắt không thành thép: “Cho cậu một câu.”

“Cái gì?”

“Cậu đúng là đại ngốc!”

Giản Anh không nói nên lời.

Khương Thanh Nịnh hít sâu một hơi, nói: “Lục Quý Dữ khi kết hôn với cậu không hề nói cho cậu biết gia cảnh của anh ta, sau đó cũng không đề phòng Lục lão gia tìm cậu, Lục gia bọn họ không nợ cậu cái gì sao?”

“Giữa hai người, mặc kệ ai quá đáng hơn, đều đã qua rồi, thanh toán xong hết rồi.”

Cô ấy càng nói càng kích động, cũng đang đau lòng cho Giản Anh: “Hiện tại cậu đã tự do, thân thể tự do, tinh thần cũng tự do, cậu không nợ bất kỳ ai, yêu ai làm gì, đừng khiến mình cảm thấy có lỗi.”

Hai chị em đều có chút nghẹn ngào, cuối cùng Giản Anh bị Khương Thanh Nịnh ôm lấy: “Cậu đó, hiện tại cậu nên suy xét làm thế nào để hai mẹ con được sống hạnh phúc là được rồi. Anh Anh của chúng ta giỏi như vậy, còn có một đứa con gái bảo bối lớn như An An, đã đủ chứng minh năng lực của cậu có thể vượt qua mọi khoảng cách, cậu cần gì phải lo lắng nữa, cứ tiêu sái nói tạm biệt với quá khứ đi.”

Nói xong, cô ấy lại lau nước mắt, buông Giản Anh ra nhìn cô: “Nếu đã nói tạm biệt, vậy bây giờ chính là một khởi đầu mới. Mặc kệ là Lục Quý Dữ hay Ngô Quý Dữ hay là Trương Quý Dữ, nếu cậu chán ghét anh ta thì cứ mạnh dạn từ chối anh ta, nếu cảm thấy còn thích, vậy thì lớn mật chủ động làm anh ta đi.”

Giản Anh vốn còn cảm động, nghe được câu cuối cùng của Khương Thanh Nịnh đột nhiên trợn tròn mắt.

Làm……?

Một người bạn thân có ý tưởng nguy hiểm như vậy còn cần nữa không?