Chương 12.1: Đứa bé, mấy tuổi rồi?

Khi hơi thở của Lục Quý Dữ áp xuống, Giản Anh cứng đờ trong giây lát.

Giây tiếp theo, cổ tay của cô đột nhiên bị anh nắm lấy.

Lục Quý Dữ lật cổ tay Giản Anh lại, giọng nói có chút khàn khàn: “Sao lại thế này?”

Anh vuốt ve vết cắt do dao rọc giấy cứa vào trên cổ tay cô.

Miếng băng cá nhân trên vết thương đã bị xé xuống, Giản Anh cảm thấy nếu đã kết vảy thì không cần dán nữa. Không nghĩ tới dấu vết không rõ ràng như vậy vẫn bị Lục Quý Dữ nhìn thấy.

Ánh mắt Giản Anh chuyển động, nhẹ giọng nói: “Do tôi không cẩn thận.”

Nói xong cô hơi giằng tay lại, nhưng không thoát được.

Hơi thở của Lục Quý Dữ ở ngay trên đầu cô, anh không chút để ý dùng đầu ngón tay xoa xoa cổ tay cô, chầm chậm chạm vào.

Giản Anh quay đầu đi không nhìn, nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng chiếc nhẫn trên ngón tay anh.

Xúc cảm rất rõ ràng, cô không thể thờ ơ, loại vuốt ve này quá thân mật —— dù sao bọn họ đã không còn là vợ chồng nữa.

Cô đề cao giọng: “Đừng giúp tôi tìm bạn trai gì đó nữa, hiện tại tôi không có những suy nghĩ đó.”

Động tác của Lục Quý Dữ hơi dừng lại.

Có một cảm xúc nào đó dâng trào trong l*иg ngực, nói không rõ là sự nhẹ nhõm, hay là mất mát.

Giản Anh cũng rất dày vò, muốn mau chóng rời khỏi nơi này. Cũng sợ anh hỏi nhiều hơn.

Bỗng nhiên, trong ánh sáng tối tăm, Lục Quý Dữ mở miệng: “Em chưa từng hoài nghi sao?”

“Cái gì?”

“Em không hoài nghi giọng điệu trong tin nhắn kia không phải của tôi sao?”

Giản Anh nhanh chóng hiểu anh đang nói về điều gì.

Là tin nhắn đe dọa mà cô nhận được vào đêm khuya sau khi ly hôn 5 năm trước, quả thật, hoàn toàn không phải những lời anh có thể nói với cô vào thời điểm đó.

Bất luận tâm cảnh hiện tại của anh như thế nào, khi đó trong mắt trong lòng Lục Quý Dữ chỉ có cô, một câu nặng lời cũng không đành lòng nói với cô.

Lúc đầu cô cũng hoài nghi liệu có phải người khác lấy điện thoại của anh gửi tin nhắn hay không, nhưng nếu thật sự là như vậy, vậy cũng chứng minh gia thế và hoàn cảnh sống của bọn họ không hề phù hợp.

Cho nên, bất luận có xuất phát từ sự chân thành của anh hay không, đều không quan trọng.

Hai người lâm vào bế tắc, trầm mặc.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng họp.

Một, hai, ba.

“Có người tới.” Giản Anh nhắc nhở Lục Quý Dữ, thân thể theo bản năng trốn tránh, rốt cuộc cũng rút tay ra khỏi xiềng xích của anh.

Cửa bị đẩy ra, người ngoài cửa ho khan một tiếng.

Ánh đèn vẫn tối tăm như cũ, nhưng Giản Anh liếc mắt một cái đã nhìn ra, người tới là Lâm Khiển.

Lâm Khiển đột nhiên xông vào nhìn thấy Giản Anh và Lục Quý Dữ dựa vào nhau rất gần, trên mặt có chút kinh ngạc. Nhưng anh ta vẫn bình tĩnh nói: “Tôi nghe nói hai người đang mở họp, nếu nói về dự án, tôi cũng muốn tới học tập một chút.”

Nói xong, anh ta không hề rời đi, chỉ đứng ở cạnh cửa, ánh mắt hướng về phía Giản Anh, như đang im lặng dò hỏi cô: “Có chuyện gì không? Có cần hỗ trợ hay không?”

Giản Anh cảm thấy áp suất không khí nặng nề ép tới từ bốn phương tám hướng.

Cô không mở miệng, chỉ bắt đầu thu dọn notebook và bút trên bàn.

Lâm Khiển vừa ngước mắt lên, đυ.ng phải ánh mắt của Lục Quý Dữ, trong không khí hình như ẩn ẩn có mùi thuốc súng.

Lục Quý Dữ biết, Lâm Khiển đến vì Giản Anh.

Có lẽ là vì bản năng của đàn ông, anh liếc mắt một cái đã nhìn ra Lâm Khiển có tâm tư với Giản Anh—— hiện tại người đàn ông này đứng ở cạnh cửa, cố gắng đắp nặn mình thành một ngọn hải đăng đáng tin cậy, âm thầm trấn an Giản Anh, thậm chí không tiếc mạnh mẽ chống đối người đứng đầu của tập đoàn Vân Thượng như anh …… Điều này chứng minh, Lâm Khiển đối với Giản Anh, khẳng định không phải tình cảm đồng nghiệp đơn thuần.

Trong nháy mắt, Lục Quý Dữ thậm chí còn nghĩ, sao anh không đưa Lâm Khiển vào danh sách ứng cử viên, sớm tìm ra tật xấu và khuyết điểm của anh ta, để Giản Anh sớm mất hứng thú với người này.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Quý Dữ lại tự giễu: Anh cũng thật thất bại, đê tiện, xấu xa.

Giản Anh cầm notebook và điện thoại, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lục Quý Dữ không cản cô, lui lại một bước.

Giản Anh dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Vậy Lục tổng, hôm nay nói tới đây thôi.”

Một câu, như đang lấy thể diện cho anh, cũng che đậy sự không thoải mái vừa rồi giữa hai người.

Sau khi Giản Anh ra khỏi phòng họp, Lâm Khiển liền xoay người đi theo.

“Dư lão sư, chờ tôi với.” Lâm Khiển thấy Giản Anh cúi đầu bước ra ngoài, cho rằng cô bị khi dễ, bước nhanh đuổi theo, hạ giọng, “Cái kia, Lục tổng làm khó dễ cô sao?”

“Không có, anh không cần nghĩ nhiều.”

Lâm Khiển nhấp môi, vẫn đi theo cô.

Giản Anh thả chậm bước chân, cô cảm thấy hôm nay Lâm Khiển không giống ngày thường, tuy rằng vẫn ôn hòa, cũng không nghiêm khắc, lại dường như có chút xúc cảm khác.

Cô vừa muốn nói chuyện, Lâm Khiển đã có động tác.

“Cô có thể tin tưởng tôi.” Anh ta đột nhiên duỗi tay đặt trên vai cô, muốn trấn an cô.

Nhưng gần như trong nháy mắt, thân thể Giản Anh liền văng ra.

Có lẽ là sự phòng bị cùng kinh ngạc trên mặt cô quá rõ ràng, Lâm Khiển buột miệng thốt ra: “Thực xin lỗi, tôi nhất thời không chú ý.”

Giản Anh không nói chuyện, đi lên trước vài bước, lại dừng lại, rối rắm một hồi, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Khiển: “Lâm lão sư, có lẽ tuần sau tôi sẽ bắt đầu quá trình từ chức.”

Lâm Khiển sửng sốt.

“Công việc trong dự án này của tôi sắp kết thúc, sau này vất vả cho anh rồi.”

“Cô……” Lâm Khiển muốn nói.

Giản Anh ngắt lời anh ta: “Tôi đã nhận dự án khác, cho nên sợ rằng sau khi chính thức khởi quay sẽ không thể đến trường quay. Lâm lão sư, tôi rất vui khi được hợp tác với anh, anh nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.”

Giọng nói êm ái nói ra những lời khách khí lại xa cách, không phải Lâm Khiển nghe không hiểu sự cự tuyệt trong lời nói của cô, bước chân dừng lại, không hề đuổi theo.

Đối với Lâm Khiển, Giản Anh chỉ muốn duy trì quan hệ đồng nghiệp đơn thuần.

Nếu là Trần Túc lúc trước, ngược lại cô có thể nói chuyện với anh ta về chuyện giả mạo ba của Giản An An để đi phỏng vấn, bởi vì cô nhìn ra được Trần Túc là người đặt ích lợi lên hàng đầu, như vậy lại dễ hợp tác hơn.

Mà Lâm Khiển lại có loại tình cảm khác với cô, điều này rất phiền toái.