Chương 13.2: Con của anh

Giản Anh sững sờ, trong lòng như có một tia sấm sét giáng xuống, lập tức đánh tan ý nghĩ trong đầu cô.

“Cái gì?” Cô cảm thấy có lẽ mình đã nghe lầm.

Lục Quý Dữ nhẹ nhàng xoa tay cô, rũ mắt xuống, vẻ mặt có chút ngoan ngoãn, thậm chí là đáng thương: “Anh Anh, chúng ta kết hôn đi.”

Giản Anh há miệng, nói không ra lời, dường như muốn từ trên mặt anh nhìn ra chút dấu vết đùa dai.

Nhưng mà không có.

Vết đỏ trong mắt Lục Quý Dữ vẫn chưa phai đi, lúc này giọng nói còn tràn ngập vẻ thâm tình ôn hòa đã lâu không thấy.

Anh ngước mắt lên, ánh mắt lần nữa gắt gao khóa chặt cô: “Anh Anh, trái tim anh dành cho em chưa bao giờ thay đổi. Anh, anh vẫn luôn tìm em, tìm suốt 5 năm.”

Giản Anh đột nhiên không dám nghe anh nói tiếp, ngắt lời anh nói: “Đừng nói những chuyện này nữa. Chúng ta đã…… Qua rồi.”

Lục Quý Dữ lại bình tĩnh nhìn cô một lát, nói: “Được, vậy hôm nào anh lại nói.”

Giản Anh đang muốn phản bác, Lục Quý Dữ lại duỗi tay tới, sờ vào trán cô: “Sao sức khoẻ của em lại kém như vậy?”

Sau đó anh xoay người, cuối cùng cũng buông tay cô ra, đến trước máy lọc nước lấy một ly nước ấm mang tới đây: “Uống nước trước đi. Đúng rồi, anh đỡ em ngồi dậy.”

Giản Anh dừng lại, từ trên giường ngồi dậy. Lục Quý Dữ không đưa ly nước cho cô, mà trực tiếp đưa đến bên miệng cô, muốn đút cho cô.

Giản Anh nhấp một ngụm, mới phát hiện như vậy không ổn.

Đã trôi qua 5 năm, phản ứng bản năng của cơ thể vẫn dựa dẫm vào anh, cô cảm thấy có chút xấu hổ.

Lục Quý Dữ lại tựa hồ không hề phát hiện, thần sắc đã bình thản, còn muốn tiếp tục đút cho cô.

Cô vội vàng nhận lấy cốc nước dùng một lần từ tay anh: “Tôi tự làm.”

Giản Anh vừa uống nước, vừa cảm thấy Lục Quý Dữ có chút lải nhải, giống như mỗi câu nói đều không phải chờ mong câu trả lời của cô, mà như nói cho chính anh nghe.

Chờ cô uống đủ nước rồi, Lục Quý Dữ nhận lấy ly nước đặt lên trên bàn, lần nữa muốn nắm lấy tay Giản Anh.

Giản Anh kịp thời thu tay vào trong chăn.

Lục Quý Dữ dừng lại, không ngồi xuống, chỉ đứng cạnh giường bệnh nhìn Giản Anh, hơi thở quanh thân dần đông lạnh.

“Sau đó em lại kết hôn?” Anh đột nhiên hỏi.

“Cái gì?”

“Anh ta…… Đâu rồi?” Lục Quý Dữ giãy giụa trong nháy mắt, nói không được chữ “Chồng” này.

“Anh ta? Anh nói ai?”

“Người làm em mang thai. Chẳng lẽ hai người không kết hôn anh ta lại khiến em mang thai?” Lục Quý Dữ đã có chút nói năng lộn xộn.

Giản Anh quả thực da đầu tê dại. Anh đã biết chuyện cô mang thai?

Nhưng anh hình như cho rằng đứa bé là của cô cùng người khác.

Nếu như vậy, có phải cô có thể dứt khoát đâm lao phải theo lao không. Dù sao cô chưa chuẩn bị giao Giản An An cho người Lục gia.

Nhưng cô không thể bịa ra một người không hề tồn tại, vì thế chỉ có thể dứt khoát ba phải thế nào cũng được.

Cô nói: “Chúng ta đã chia tay rồi, đó là việc riêng của tôi, không liên quan đến anh.”

Trong lòng Lục Quý Dữ bỗng nhiên đau xót.

Đôi mắt đen nhánh của anh liếc nhìn cô: “Đứa bé…… Có phải ……”

Có phải của anh hay không?

Giản Anh tựa hồ đột nhiên đoán được anh muốn nói gì, lập tức phủ nhận: “Không phải!”

Hai chữ đơn giản, giống như một cái tát vào mặt. Lục Quý Dữ đón lấy cái tát này, ngược lại cười một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười, càng làm nổi bật đến cơn đau xuyên tim không thể chịu đựng của anh.

Nỗi chua xót lan tràn trong khoang miệng, đồng thời trong lòng anh dâng lên một nỗi ghét bỏ chính mình.

Giản Anh trầm mặc, bàn tay giấu dưới chăn nắm chặt, lòng bàn tay bị móng tay đâm đau.

Trước mắt có chút mơ hồ, trong lòng cô dâng lên một nỗi hoảng loạn, sợ mình sẽ rơi lệ.

Một lát sau, trong phòng bệnh an tĩnh vang lên một câu của Lục Quý Dữ “Em nghỉ ngơi cho tốt đi”. Sau đó, Giản Anh nhìn thấy anh đi ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại.

Khoảnh khắc cánh cửa phát ra tiếng đóng lại, rốt cuộc cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nước mắt cố nén hồi lâu cũng nhỏ giọt trên vỏ chăn màu trắng.

Lý Giải nhìn thấy Lục Quý Dữ sau khi rời khỏi phòng bệnh thì thất hồn lạc phách, vội bước tới.

Còn chưa chờ ông mở miệng, Lục Quý Dữ đã duỗi tay đặt trên vai ông: “Chú Lý, chú nhớ đưa cô ấy về nhà. Tôi đi trước.”

“Này……” Sao đã đi rồi?

Nhưng Lý Giải không nói gì thêm, Lục Quý Dữ hiển nhiên muốn ở một mình một lát.

“Tôi biết rồi, Lục tổng, anh……”

“Tôi không sao.” Mọi cảm xúc trong mắt Lục Quý Dữ nhanh chóng lắng xuống. Thoạt nhìn như thật sự không có chuyện gì.

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~