Chương 3.2: Chuyển nhà

Giản Anh trở lại phòng, đóng cửa lại, có lẽ là cảm giác khủng hoảng quá mức mãnh liệt, trái tim cô kinh hoàng không ngừng.

Nếu là cặp vợ chồng đã ly hôn bình thường, cũng không cần trốn anh như vậy. Nhưng giữa bọn họ, có “Khúc mắc”.

Lúc trước một đêm muộn sau khi ly hôn, cô nhận được tin nhắn Lục Quý Dữ gửi tới.

Nội dung chỉ có một câu, nhưng lại cắt mở một vết thương máu chảy đầm đìa trong lòng cô: “Đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa, nếu không tôi sẽ khiến cô mất đi người quan trọng nhất.”

Tâm trí cô bối rối.

Đó là lần đầu tiên Lục Quý Dữ nói lời tàn nhẫn với cô.

Ngay cả hôm ly hôn anh cũng không nói một câu nặng lời nào, chỉ là cả người vô cùng âm trầm. Hiện giờ, rõ ràng là đang uy hϊếp cô.

Rất không giống anh, rồi lại rõ ràng chính là anh.

Là anh hận cô.

Ngày hôm đó cô vừa phát hiện ra mình mang thai 4-5 tuần, khi nhìn thấy năm chữ “Người quan trọng nhất”, cô theo bản năng xoa bụng dưới chưa phồng lên.

Cô đã mất đi anh, trong cuộc đời cô đơn của cô, đã không còn người quan trọng nhất.

Nhưng cố tình, ông trời lại ban cho cô một người khác.

Ngoại trừ cô, khi đó không có ai biết đến sự tồn tại của sinh mệnh nhỏ này, Lục Quý Dữ cũng không biết.

Kể từ đó, cô càng không thể cho anh biết.

Khi đó, đã hơn một tuần kể từ khi thủ tục ly hôn hoàn tất, anh đột nhiên nói như vậy, là vì rốt cuộc cảm thấy cuộc hôn nhân chỉ kéo dài ba tháng kia là một sự lừa gạt, anh bị cô lãng phí thanh xuân, lãng phí sinh mệnh?

Quả nhiên, anh bắt đầu hận cô.

Giản Anh không có người nhà, căn bản không cần suy xét, cô muốn giữ lại đứa nhỏ này. Nhưng đứa bé không thể lớn lên trong thù hận, không thể vô tội mà gánh vác nỗi bất hạnh từ cha mẹ.

Nghĩ như vậy, tâm tình của cô giống như tảng đá treo lơ lửng trên đầu, cảm giác an toàn tan vỡ, niềm tin chống đỡ cô cũng tràn ngập nguy cơ.

Cô bắt đầu muốn chạy trốn.

Bị giằng xé giữa lý trí và sự thôi thúc, cô xóa bỏ tất cả phương thức liên lạc, đóng gói một chút hành lý, suốt đêm chạy trốn đến một thành phố khác.

Để chắc chắn, cô còn nhờ họ hàng thân thích của Khương Thanh Nịnh giúp sửa tên đổi họ, dùng cái tên Dư Nguyệt này.

5 năm trôi qua, cô nghĩ, Lục Quý Dữ có lẽ đã không còn hận cô nữa đi?

Dù sao hận thù cũng cần nghị lực, cuộc sống của bọn họ đã cách xa nhau, anh là người thừa kế quan trọng của Lục gia, không thể nào đem tinh lực phân cho cô được.

Anh sẽ gặp một người mới, thậm chí cô cảm thấy hiện tại anh có thể đã kết hôn lần nữa rồi.

Nhưng những suy nghĩ tự an ủi này, sau khi gặp lại Lục Quý Dữ, đột nhiên trở thành bộ lọc bị hỏng.

Cô không thể kiềm chế mà bắt đầu lo lắng, vạn nhất Lục Quý Dữ hoặc là Lục gia biết, cô có một đứa con gái, liệu họ sẽ cướp Giản An An đi không?

Bởi vì bản chất nghề nghiệp người chẩn đoán kịch bản của mình, Giản Anh lập tức nghĩ tới bộ dáng đáng thương khóc lóc của con gái khi bị mẹ kế đánh đòn.

Mà cô thế đơn lực mỏng, sao có thể xông vào cuộc sống của người Lục gia.

Suy nghĩ tiêu cực của Giản Anh đạt đến đỉnh điểm vào ngày cô gặp Lục Quý Dữ, cô không thể khống chế mà suy nghĩ miên man, mãi cho đến giữa trưa cô mới bị một cuộc điện thoại đánh gãy.

Cuộc gọi là từ trợ lý của Phí Tuyết. Đối phương hẹn cô buổi chiều đến khách sạn Hoa Viên mà Phí Tuyết đang ở, bọn họ sẽ gặp nhau ở quán cà phê của khách sạn, biên kịch cũng sẽ tới đó, mấy người bọn họ sẽ nói về những vấn đề tồn tại trong kịch bản.

Giản Anh không muốn ơ một chỗ, đã đến khách sạn Hoa Viên từ sớm. Khi bước vào quán cà phê, cô rất ngạc nhiên khi thấy Phí Tuyết cũng đã tới.

Những người khác còn chưa tới, Phí Tuyết thấy cô mạnh mẽ vẫy vẫy tay, mời cô ngồi ở phía đối diện, tính nói chuyện khác trước, tỷ như vấn đề đãi ngộ của công việc này.

Giản Anh làm công việc chẩn đoán kịch bản, chậm thì một tháng, lâu thì kéo dài đến khi quay xong dự án. Có rất nhiều biến động trong giai đoạn này.

Cô hỏi Phí Tuyết: “Phí lão sư, công việc này, tôi có thể tham dự từ xa được không?”

Phí Tuyết tỏ vẻ bất mãn, hỏi: “Lý do?”

Giản Anh chần chờ một chút, vẫn trả lời đúng sự thật: “Con gái của tôi còn nhỏ, trước mắt đang ở thành phố C, tôi muốn có thể vừa chăm sóc con bé vừa làm việc.”

Trong ánh mắt Phí Tuyết vốn có chút tản mạn, hiện ra vài phần kinh ngạc.

Con gái?

“Cô có con gái?”

Giản Anh gật đầu.

Phí Tuyết nhẹ cong môi, nghĩ thầm Tiểu Lục tổng kia thế nhưng có khẩu vị này? Lại muốn theo đuổi một người phụ nữ đã có con? Nhưng mà, thế giới của kẻ có tiền và giới giải trí đều loạn đến tàn nhẫn, xung quanh ông ta cũng không có mấy người tốt đẹp, cũng không thể đánh giá người khác.

“Đây không phải lý do cô có thể không phối hợp làm việc.” Phí Tuyết cự tuyệt Giản Anh, “Nhưng tôi có thể xin trợ cấp cho cô.”

Giản Anh đã có chuẩn bị tâm lý: “Vậy, tôi chỉ có thể xuy xét thêm về công việc này.”

“Cô sẽ đồng ý.” Phí Tuyết lại tự đắc, cười một cái, “Dự án này, tôi nhìn ra được cô rất thích.”

Giản Anh: “……”

Có chút muốn đánh ông ta thì phải làm sao bây giờ.

“Về phần tiền lương.” Phí Tuyết nâng mí mắt lên, lại nói, “Tôi cũng có thể yêu cầu Danh Đồ Ảnh Nghiệp dự chi trước cho cô một khoản lớn, 80%.”

Giản Anh tính tính số tiền kia trong lòng, hoàn toàn có thể có thể trang trải một loạt chi phí cho việc chuyển nhà và việc học của con gái. Cô rốt cuộc cũng gật đầu: “Vậy được.”

Cuối cùng vẫn bại trước những điều kiện mê người.

Phí Tuyết vừa lòng với thái độ của cô: “Vậy cứ như vậy đi, cho cô một tuần để chuyển nhà. Một tuần sau, chúng ta chính thức bắt đầu công việc.”

Chương 3.2: Chuyển nhà

Sau khi nói chuyện với Phí Tuyết xong, Giản Anh đi ra sân thượng, gọi lại cho Khương Thanh Nịnh.

Khương Thanh Nịnh sau khi tốt nghiệp đại học ở lại Vân thành làm một nhân viên văn phòng, nhưng mấy hôm nay cô ấy đi công tác, lúc này hai người vẫn chưa thể gặp nhau.

Buổi sáng gặp được Lục Quý Dữ, Giản Anh liền gửi tin nhắn cho Khương Thanh Nịnh. Nhưng mãi đến vừa rồi Khương Thanh Nịnh mới nhìn thấy, lập tức gọi điện thoại cho cô. Mà cô tình cờ gặp Phí Tuyết, hiện tại mới có thể bày tỏ với người bạn thân của mình.

“Anh Anh, cậu nói là các cậu gặp nhau ở thang máy của khách sạn nhanh?” Khương Thanh Nịnh bắt được trọng điểm trong lời nói của Giản Anh, “Anh ta chính là tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Vân Thượng, Vân Thượng có quy mô thế nào, thân phận của anh ta như vậy sao lại đến khách sạn nhanh chứ, có phải anh ta đã sớm phát hiện ra cậu, cố ý theo dõi cậu không?”

“Không thể nào……” Giản Anh có chút chột dạ, “Dựa theo biểu hiện khi nhìn thấy tớ lúc đó, hẳn là không nhận ra tớ.”

Vừa rồi cô đã đồng ý với Phí Tuyết mang con gái dọn đến thành phố Vân, hiện tại trong tiềm thức cô muốn làm nhạt mối quan hệ của mình với Lục Quý Dữ.

Tốt nhất là hai người gặp mặt cũng coi như không quen biết, sau này cuộc sống không có giao thoa.

Khương Thanh Nịnh hừ một tiếng: “Vậy cô nói xem vì sao anh ta lại xuất hiện ở một nơi không phù hợp với thân phận của anh ta như vậy?”

“Anh ta vốn dĩ đã không có tình tình đại thiếu gia, bằng không lúc trước cũng sẽ không quen biết tớ.” Giản Anh mang tâm lý may mắn, muốn thuyết phục chính mình.

Khương Thanh Nịnh là bạn tốt duy nhất của Giản Anh, cũng là người biết về cuộc hôn hân chớp nhoáng của Giản Anh cùng Lục Quý Dữ.

Đối với tình cảm của hai người, bình thường cô cũng không đánh giá.

Loại chuyện này vốn dĩ không thể phân biệt được ai đúng ai sai.

Nhưng cô nhìn thấy rất nhiều chuyện, bao gồm cả ngày Giản Anh và Lục Quý Dữ ly hôn, Giản Anh giả vờ lãnh đạm vô tâm lại khóc cả một đêm, cuối cùng gần như ngất đi.

Mặc dù là Giản Anh đề nghị ly hôn, nhưng cô thật sự yêu Lục Quý Dữ. Ngay cả hiện tại Giản Anh nói mình không còn tình cảm, trái tim đã đóng cửa không còn gợn sóng, nhưng Khương Thanh Nịnh lại cho rằng đó là cô lừa mình dối người trốn tránh.

Nhưng ai không có thời điểm trốn tránh chứ? Là một người chị em tốt, cô hoàn toàn hiểu được.

“Anh Anh, cậu có từng nghĩ tới, nếu anh ta nhận ra cậu, cậu sẽ làm gì? Chuyện của An An cậu muốn giấu anh ta sao? Cậu giấu được sao?” Khương Thanh Nịnh đưa ra vấn đề rất hiện thực, cũng là nỗi lo lắng nhất hiện nay của Giản Anh.

Giản Anh nuốt nuốt nước miếng: “Nếu không tớ đi chỉnh dung?”

Khương Thanh Nịnh nhất thời không nói nên lời: “Đến mức này sao.”

“Đúng vậy, tớ có thể vẫn viễn mang khẩu trang!” Giản Anh nói, “Hiện tại cho dù đeo khẩu trang ở trong nhà cũng không cảm thấy kỳ là, tớ sẽ kiên trì đeo khẩu trang.”

“Được rồi, cậu có thể nghĩ như vậy cũng tốt. Nhưng mà Anh Anh, cậu có thể trở về, tớ rất vui.” Khương Thanh Nịnh rất cảm khái, “Chúng ta quên những người đó đi, sống cuộc sống của chính mình, mặc kệ bọn họ, chẳng lẽ còn có thể thật sự uy hϊếp an toàn của chúng ta sao? Gia nghiệp Lục gia có lớn thì thế nào, trên thế giới này còn có người gọi là cảnh sát đó!”

Hai tân binh (cùi bắp) an ủi nhau, cứ như vậy quyết định Giản Anh trở lại thành phố Vân.

Một tuần sau, Giản Anh xử lý thủ tục trả chung cư và nhà trẻ của Giản An An ở thành phố C.

Cô nắm tay Giản An An, dọn vào một căn chung cư nhỏ ở thành phố Vân.

Hôm chuyển nhà, Khương Thanh Nịnh cố ý tới chung cư giúp hai mẹ con đón gió tẩy trần.

Giản An An 4 tuổi có một thùng giấy của riêng mình, cô bé hưng phấn kéo dì Khương đi xem những món đồ thủ công trong thùng giấy đó, bảo dì Khương giúp cô bé bày đồ chơi ra.

“Đây đều là An An làm? Trời ơi, Tiểu An An của chúng ta thật là khéo tay nha.” Khương Thanh Nịnh không chút bủn xỉn mà khích lệ Giản An An, thỉnh thoảng hôn một cái lên khuôm mặt nhỏ mũm mĩm của cô bé.

Diện mạo của Giản An An kết hợp những ưu điểm của Giản Anh và Lục Quý Dữ, đôi mắt sáng ngời trong suốt, cái mũi cao thẳng, là một tiểu mỹ nhân. Mà tính cách cô bé giống Giản Anh hơn, an tĩnh hướng nội, rất dễ thẹn thùng.

Cô bé đỏ mặt nói với Khương Thanh Nịnh: “Đây đều là quà con tặng cho ba.”

Khương Thanh Nịnh sửng sốt một chút, sờ sờ đầu Giản An An: “Như vậy à, An An thật là một đứa nhỏ ngoan ngoãn.”

Giản Anh ở một bên gọt trái cây nghe được Giản An An nhắc tới ba, ngón tay dừng lại một chút.

“Nịnh Nịnh, nhà trẻ của An An có chút phiền toái.” Cô nói.

“Sao vậy?” Khương Thanh Nịnh để Giản An An chơi một mình, nhỏ giọng nói chuyện với Giản Anh.

“Bên cạnh tiểu khu có hai nhà trẻ, một nơi là nhà trẻ song ngữ quý tộc, giá cả hơi cao nhưng còn chỗ; một nơi khác là nhà trẻ công, trước mắt không tuyển thêm, chờ một thời gian nữa cũng không biết có hay không. Tớ muốn thử xem xét nhà trẻ song ngữ, nhưng bên nhà trẻ nói phải phỏng vấn ba mẹ đứa bé.”

Giản Anh tạm dừng một lát, khó xử nói: “Nhưng mà An An không có ba, nên không thể thông qua bài đánh giá về phụ huynh. Tớ cũng không nghĩ tới nhà trẻ ở thành phố Vân lại cạnh tranh kịch liệt như vậy, xem ra chỉ có thể học ở nhà trẻ xa một chút.”

“Đừng a.” Khương Thanh Nịnh phản ứng lại, nói, “Cậu có thể tìm một người giả mạo ba của An An đi phỏng vấn nha, dù sao nhà trẻ cũng không thường xuyên liên lạc với ba của An An, chúng ta cứ thông qua buổi phỏng vấn này là được.”

Giản Anh sửng sốt.

Khương Thanh Nịnh lại nói: “Nhân tiện, nếu cậu xem vừa mắt, dứt khoát kết giao bạn trai cũng có thể.”

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~