Quyển 1 - Chương 1: Xe buýt thời gian

(Tôi sẽ lấy não của bạn trước và sau đó sẽ trả lại bạn sau khi bạn đọc xong.)

Một buổi tối giữa hè, trong chiếc xe buýt ọp ẹp, hơi thở ngột ngạt xộc thẳng vào mũi .

Khương Tụng nắm lấy tay vịn, làn da dưới lớp quần áo nóng và dính nhớp nháp, đầu óc cô quay cuồng sau khi kết thúc một ngày làm việc xã giao. Cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà để tắm rửa, gột rửa tất cả sự mệt mỏi của bản thân.

Căn phòng mà Khương Tụng thuê nằm ở ngoại ô Bắc Thành, cách công ty hai giờ đồng hồ.

Không biết mình đã kiên trì được bao lâu, cuối cùng Khương Tụng cũng đã nhìn thấy bà dì ở trước mặt chuẩn bị đứng dậy xuống xe, thấy vậy người đàn ông mập mạp ở bên cạnh lặng lẽ chen lên chỗ Khương Tụng.

Bà dì đi qua giữa hai người, Khương Tụng là người đầu tiên nắm lấy lưng ghế, đặt mông ngồi xuống trước. Chân của gã đàn ông mập mạp vẫn còn ở trên bục, sau khi bị Khương Tụng chiếm chỗ trước, hắn nhăn cái mặt toàn mỡ của hắn và tức giận khịt mũi.

Khương Tụng mệt đến mức nhìn cũng chẳng thèm nhìn hắn một cái mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngồi ở trước cửa sổ thi thoảng có một số cơn gió nhẹ thổi qua, mặc dù mang theo hơi nóng nhưng so với lúc nãy thì thoải mái hơn rất nhiều. Sau đó Khương Tụng đặt con búp bê mà hôm nay cô trúng thưởng ở trung tâm thương mại ở trước mặt và ôm lấy nó.

Con búp bê được đóng gói tinh xảo, trông có vẻ đắt tiền, theo lời chị gái nhỏ bên tổ chức sự kiện thì con búp bê này được bán với giá 1888 tệ. Khương Tụng dự định về đến nhà sẽ đăng bán nó trên vòng bạn bè của WeChat.

(1 tệ ≈ 3500 , WeChat là ứng dụng nhắn tin được dùng phổ biến ở Trung Quốc, khá giống Zalo của Việt Nam mình)

Sau khi tìm được chỗ ngồi, Khương Tụng nghiêng đầu tựa vào cửa sổ và nhắm mắt lại.

Khương Tụng tỉnh giấc vì nhiệt độ xung quanh quá lạnh, cô mở choàng mắt, phát hiện trời đã tối đen, đèn bên đường dường như đã hỏng làm cho toàn bộ con đường trở nên đen như mực. Cô sờ vào vùng da lộ ra bên ngoài của cánh tay, tại sao nhiệt độ lại đột nhiên giảm nhiều đến như vậy?

Trên xe buýt không còn một ai, cô mở điện thoại ra xem giờ, mới hơn sáu giờ mà thôi, bây giờ là mùa hè, sao trời có thể tối sớm như vậy?

“Bác tài, bây giờ là đi đâu vậy? vẫn chưa đến nhà ga à?”

Khương Tụng đứng dậy, tiến về phía trước hai bước, muốn hỏi bác tài xế là tại sao đến đèn xe buýt cũng không bật, cái gì cũng không nhìn thấy, thật là nguy hiểm.

Nhưng khi bước đến ghế lái, cô lập tức nổi da gà. Phía sau tấm vách ngăn trong suốt ,chỗ ghế lái vậy mà không có một ai, nhưng xe buýt vẫn chạy rất nhanh.

Trong bầu không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng lốp xe ép xuống mặt đất.

Khương Tụng ý thức được điều đó liền sợ hãi hét thành tiếng.

Cô cố gắng mở vách ngăn nhưng nó đã bị khoá rất chặt, chìa khoá cùng với bác tài xế đã cùng nhau biến mất không thấy tung tích.

Lúc này, đèn trong xe buýt đột nhiên bật sáng, Khương Tụng bị ánh sáng chói lóa kí©h thí©ɧ, vô thức nhắm mắt lại.

Một lúc sau cô mới mở mắt ra nhìn rõ tình trạng đang diễn ra trong xe.

Chỉ có một mình cô đứng trên chiếc xe buýt trống rỗng. Bàn tay cô run rẩy bật điện thoại lên, thử liên lạc với bên ngoài để tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng điện thoại vậy mà không có tín hiệu.

Khương Tụng cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, cô bước đến trước cửa sổ và mở cửa sổ ra.Ngay lập tức, một cơn gió lạnh thấu xương ập vào, tốc độ của xe buýt chạy ngày một nhanh.Cô nhìn ra bên ngoài nhưng phát hiện mình cái gì cũng không nhìn thấy. Bóng tối đen kịt đã cách ly ánh nhìn của cô.

Điều này khiến cô từ bỏ ý định nhảy ra khỏi xe.

Khương Tụng đóng cửa sổ lại, sau khi hứng gió lạnh, tâm trạng lo lắng của cô cũng dịu đi một chút. Cô mặc dù không hiểu tại sao chỉ là ngủ một giấc dậy liền trở thành tình trạng này, nhưng cô có thể khẳng định rằng, chuyện này chắc chắn không phải hiện tượng bình thường.

Rất có thể cô đã bị cuốn vào một sự kiện kỳ lạ nào đó mà nhận thức của con người không thể giải thích được.

Chiếc xe tuy hiện tại không có người lái nhưng vẫn chạy rất êm, như thể đang lái tự động vậy. Khương Tụng cảm thấy khả năng xảy ra tai nạn là rất nhỏ.

Cô ngồi trở lại chỗ ngồi, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nhưng vừa ngồi xuống, đột nhiên một tiếng “Tinh” giòn giã vang lên.

Khương Tụng không biết nó phát ra từ đâu, nhưng âm thanh đó rất rõ ràng khiến cô bất giác rùng mình.

[Chào mừng đến với xe buýt thời gian, người chơi đã bị ràng buộc, vui lòng chọn trang bị ban đầu.]

Một âm thanh bất ngờ khiến Khương Tụng lập tức cảnh giác. Cô đứng dậy nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh, nhưng ngoại trừ chính cô thì không còn ai khác.

"Ai?" Khương Tụng hỏi, nhưng không có người trả lời: "Người chơi gì?”

Khương Tụng cẩn thận di chuyển đến chỗ ngồi của mình, chuẩn bị cầm lấy thứ gì đó làm vũ khí, nhưng chỉ nhìn thấy con búp bê được đóng gói một cách tinh xảo, khi cô vừa chạm vào nó thì một luồng ánh sáng rực rỡ loé lên.

Cô đột ngột cúi đầu, giơ tay nâng con búp bê đang phát ra ánh sáng xanh lên. Cùng lúc đó, giọng nói đó lại lần nữa xuất hiện.

[Trang bị ban đầu đã được nhận, xin vui lòng kiểm tra.]

Khương Tụng cau mày:

"Trang bị ban đầu là gì? Đây là búp bê của tôi mà.”

Đột nhiên, một màn hình ánh sáng hiện ra trước mắt cô.

[Trang bị ban đầu của người chơi Khương Tụng: búp bê thế thân]

[Giới thiệu trang bị: búp bê thế thân có thể bảo vệ bạn khỏi sát thương chí mạng một lần trong mỗi trận của trò trơi, lực phòng thủ là 100.]

[Lưu ý: Trang bị ban đầu của người chơi sẽ không bị rơi ra.]

Khoảnh khắc tiếp sau đó, con búp bê biến mất, biến thành hình dáng hoả sài nhân (vector người que) in trên cổ tay cô.

“Thật……thần kỳ……”

Ngay sau đó, hình ảnh trước mặt lại bắt đầu thay đổi, vô số tấm thẻ được sắp xếp ngay ngắn hiện ra trước mắt. Chúng có màu đen mạ vàng, hoa văn đậm chất cổ điển, đồng thời có sức hút vô cùng thần kỳ và độc đáo.

"Đây là cái gì?"

[Xin mời người chơi rút thăm thẻ bài cá nhân.]

Khương Tụng làm theo lời nhắc của nó, tuỳ ý chọn một thẻ bài, khi thẻ bài được lật lên, một ánh sáng vàng lấp lánh lóe lên.

[Xin chúc mừng người chơi đã nhận được thẻ bài lực thu hút.]

[Giới thiệu thẻ bài: Cho dù nhân duyên của bạn kém đến đâu, thẻ bài thu hút vẫn có thể khiến cho một NPC trong trò chơi mà bạn chọn có hảo cảm với bạn, khiến nó tuân theo mệnh lệnh và yêu cầu của bạn, giúp bạn hoàn thành trò chơi tốt hơn.]

[Lưu ý: Thẻ bài cá nhân của người chơi sẽ không bị rơi ra.]

Khương Tụng cảm thấy thứ này có lẽ sẽ rất hữu ích. Sau khi nhấp vào xác nhận và nhận nó thì Khương Tụng cũng chẳng để ý đến nó nữa. Cô để ý thấy góc trên bên phải màn hình màu xanh có cột thông tin cá nhân, cô bấm vào kiểm tra.

[Người chơi: Khương Tụng]

[Giới tính: Nữ]

[Độ tuổi: 24]

[Trò chơi đã hoàn thành: 0]

[Tích phân ban đầu: 100 (phần thưởng cho người mới)]

[Số người online: 150020006]

Trong lòng Khương Tụng càng ngày càng nặng nề, mặc dù mỗi ngày cô đều bị công việc bận rộn áp bức nhưng cũng đã xem qua một số tiểu thuyết và phim tương tự giống như thế này, chỉ cần không phải là nhân vật chính, miễn là bạn đến một nơi như thế này, đó chính là tìm chết...

Khương Tụng tự cảm thấy mình không có mệnh làm nhân vật chính, chẳng lẽ vừa mới tốt nghiệp liền rơi vào tình trạng này hay sao? Vất vả làm việc ba năm, cuối năm nhìn lại số dư tài khoản chỉ có ba chữ số, bây giờ lại thảm hại đến nỗi rơi vào trò chơi quỷ dị này.

Nhưng mà Khương Tụng cũng không bỏ qua số lượng người online vừa nãy, thế mà có hơn 100 triệu người? Có phải tất cả bọn họ đều bị buộc phải tham gia như cô hay không?

Khương Tụng không thể có được câu trả lời, cô liền thoát khỏi giao diện cá nhân và phát hiện một giao diện thương thành. Bên trong có vô số sản phẩm rực rỡ, tất cả đều là những thứ cô chưa từng thấy trước đây. Bất kỳ món nào trong số đó cũng có thể khiến cô sốc rất lâu, và cái giá phải trả thì cao đến nực cười.

(商城 thương thành: trung tâm mua sắm, trung tâm thương mại.)

[Xe buýt thời gian nhắc nhở người chơi, vui lòng ngồi vào chỗ của bạn, điểm dừng đầu tiên sắp đến.]

Khương Tụng nghe theo lời nhắc nhở của nó ngoan ngoãn ngồi ở chỗ của mình, cô biết rằng trong loại tình huống như thế này thường thì rất là nguy hiểm. Mặc dù có trang bị và thẻ bài nhưng hai món đồ này vẫn khiến Khương Tụng cảm giác không có chút tự tin nào. Cô mở giao diện thương thành ra và bắt đầu tìm kiếm, nhưng 100 điểm tích phân có thể mua được gì chứ?

Khương Tụng sử dụng kinh nghiệm mua sắm nhiều năm tích luỹ được của mình để cuối cùng chọn mua được “tu phục dịch” - một món đồ rất là tiết kiệm chi phí.

(修复液: 修复phục hồi, sửa chữa, : dịch,chất lỏng)

[Tên đạo cụ: Tu phục dịch (bán với giá 100 điểm)]

[Giới thiệu đạo cụ: Có độ dính mạnh, khi vết thương của bạn không ngừng chảy máu, nó có thể giúp bạn cầm máu.]

Khương Tụng nhìn chiếc lọ nhỏ trong tay, cảm thấy so với những đạo cụ đắt đỏ khác trong cửa hàng thì món đạo cụ dùng để cứu mạng này chỉ cần bỏ ra 100 tích phân đã mua được nó, tính ra thì cô nhặt được của hời rồi.

Tốc độ xe buýt chạy càng lúc càng nhanh, nhịp tim của Khương Tụng cũng theo đó mà đập nhanh hơn, cô dùng điện thoại tìm kiếm một lượt trong phần danh bạ nhưng không có nổi một người mà cô muốn tìm, cuối cùng chỉ có thể mở trợ năng văn kiện truyền tải viết những lời cuối cùng của mình.

(trợ năng văn kiện truyền tải: là một loại trợ năng tự động gửi văn bản)

Tuy gửi đi không thành công nhưng dù sao tâm trạng lúc này của cô vẫn được ghi lại. Khương Tụng cất điện thoại, cam chịu thở dài.

Cùng với tốc độ xe buýt dần chậm lại, trái tim của Khương Tụng cũng theo đó mà thắt lại. Bên ngoài trời vẫn đen như mực, ngay lúc này xe buýt dừng lại, cửa xe tự động mở ra.

[Xe buýt thời gian nhắc nhở người chơi rằng điểm đến đã tới, xin vui lòng xuống xe.]

[10, 9, 8, 7…..]

Tiếng đếm ngược cấp bách khiến cho Khương Tụng vốn dĩ định chờ một lúc mới xuống xe phải chửi thề một câu “m* nó”. Cô không muốn thử xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô không xuống xe khi tiếng đếm ngược kết thúc. Dù sao thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.