Quyển 1 - Chương 11: Ngày tận thế ở Kyoto 10

Có hai con đường dẫn đến nơi trú ẩn, nhưng cả hai đều phải đi qua đường vành đai phía nam, và con đường này tình cờ lại là khu vực bùng phát xác sống nghiêm trọng mà bọn cô đã từng nghe nói đến trước đây.

"Tớ khá là quen thuộc với các khu vực trong thành phố, rất nhiều con đường nhỏ đã từng đi qua. Bảo bối, nếu cậu tin tưởng tớ thì chúng ta cứ trực tiếp lái xe vào trong, cậu lái xe tớ chỉ đường cho cậu." Lâm Thanh Thanh nói.

Khương Tụng liếc nhìn cô, thấy vẻ mặt cô ấy nghiêm túc không giống như đang nói đùa, liền gật đầu: “Tớ tin cậu, cậu sẽ là người dẫn đường của tớ.”

Cả hai ăn ý nhìn nhau mỉm cười.

Tiếp theo là lúc hai người lên kế hoạch một cách kỹ lưỡng, cả hai tưởng tượng ra tất cả những tình huống bất ngờ có thể xảy ra khi vào thành phố, đồng thời cho ra phương thức giải quyết và ghi nhớ tất cả các lối thoát.

Cứ như vậy cho tới buổi tối hai người mới cảm thấy có chút tự tin.

Hai người ăn bữa tối khá là phong phú để chuẩn bị cho ngày mai, cũng là vì sợ lỡ có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì thật đáng tiếc cho những đồ ăn này.

Một đêm ngon giấc, ngày thứ hai sau khi thức dậy Khương Tụng và Lâm Thanh Thanh xác nhận lại lộ trình của bọn họ một lần nữa và bắt đầu lên đường.

Các con đường trong thành phố đều đẫm máu và kinh hoàng gấp vạn lần so với những gì Khương Tụng đã từng thấy trước đây, mọi con đường dường như đều được tắm bằng máu, khắp nơi đều có thể nhìn thấy bộ phận cơ thể con người và xe bị phá hoại, cả thành phố tràn ngập trong mùi chết chóc nồng nặc.

“Đi thẳng về phía trước, đến ngõ cụt thì rẽ trái." Lâm Thanh Thanh thần tình nghiêm túc nhưng thực ra thâm tâm lại cực kỳ căng thẳng.

Lần đi này của bọn họ tương đối suôn sẻ, trên đường đi cũng không gặp phải những nhóm xác sống lớn mà chỉ gặp một số con xác sống đi lẻ tẻ, chỉ cần bọn họ lái xe đủ nhanh, đủ ổn định thì chúng sẽ không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào.

“Sầm!”

Lại một con xác sống khác từ bên đường lao ra tông vào ô tô, bởi vì ô tô có

lực xông kích cường đại nên cả người nó bị đâm đến máu thịt lẫn lộn, không ít máu thịt dính trên kính chắn gió.

Khương Tụng bật cần gạt nước, muốn rửa sạch những thứ bẩn thỉu đó nhưng cuối cùng vẫn để lại một vệt dấu vết màu đỏ.

"Không sao đâu, bọn mình cũng sắp đến nơi rồi." Lâm Thanh Thanh hiển nhiên có chút hưng phấn, bởi vì sắp đến nơi trú ẩn rồi.

Khương Tụng còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy một trận tiếng còi xe ồn ào lại chói tai, tim cô thắt lại, tên ngu ngốc thất đức nào đang phát điên vậy? Không biết là làm như vậy sẽ thu hút sự chú ý của lũ xác sống hay sao?

Nhưng khi cô ngẩng đầu lên lần nữa thì phát hiện lũ ngu ngốc thất đức đó đang hướng về phía cô phóng tới.

“M* kiếp!" Khương Tụng đột ngột phanh gấp, Lâm Thanh Thanh kinh hồn bất định nắm lấy dây an toàn.

Khương Tụng lập tức chuyển sang số lùi và bắt đầu lùi xe lại, nguyên nhân là do lũ ngu ngốc ở phía đối diện kia bị vô số xác sống đuổi theo, là tình trạng mà nếu chỉ cần dừng lại thì chắc chắn sẽ bị chúng dóc thịt gặm xương.

“Ôi mẹ ơi! Quay đầu xe, quay đầu, quay đầu!” Lâm Thanh Thanh toát mồ hôi lạnh. Chiếc xe ở phía đối diện phóng đi rất nhanh, giống như nhắm vào bọn họ mà đâm tới vậy.

Khương Tụng nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, lái xe với tốc độ nhanh đến nỗi gần như bay lên, càng là tình huống nguy hiểm và căng thẳng như thế này thì Khương Tụng lại càng bình tĩnh hơn, gương mặt cô không chút biểu tình, dựa theo lối đi vừa đến lúc nãy thì con đường nào ít xác sống nhất cô đều nhớ rõ.

Đợi sau khi đi qua một ngã tư thì Khương Tụng mới thay đổi hướng đi: “Lộ tuyến thứ hai."

Lâm Thanh Thanh phản ứng ngay lập tức: "Đi về phía trước rồi rẽ phải ở ngã tư thứ hai."

Khương Tụng lái xe theo sự chỉ dẫn của Lâm Thanh Thanh, đi theo lộ tuyến thứ hai nhưng chiếc xe phía sau thế mà vẫn bám theo bọn họ.

Tiếng còi vừa to vừa chói tai thu hút ngày càng nhiều xác sống, vô số xác sống tràn ra từ hai bên đường.

"Đáng chết, bọn họ điên rồi sao? Muốn chết còn kéo theo bọn mình làm gì?” Lâm Thanh Thanh nhịn không được phàn nàn.

Khương Tụng liếc nhìn gương chiếu hậu, trong chiếc xe phía sau có hai người đàn ông ngồi trên xe với vẻ mặt sợ hãi, bọn họ vẫn luôn bám đuôi theo sau bọn cô.

Không cần biết bọn họ vì nguyên nhân gì mà rơi vào tình cảnh như thế này nhưng mà muốn kéo theo Khương Tụng bọn cô chôn cùng thì không có khả năng.

“Ngồi chắc vào.”Khương Tụng thực hiện một cú bay xe rồi rẽ ngoặt, ô tô trực tiếp chạy vào một con ngõ nhỏ hẹp, hai bên gương chiếu hậu đều bị đập vỡ, nhưng thân xe vừa hay có thể chạy vào.

Khương Tụng vừa nãy có quan sát kỹ, chiếc xe phía sau rõ ràng lớn hơn xe bọn cô rất nhiều, chiếc xe này của bọn cô là kiểu nhỏ nhắn giành cho nữ nên vừa hay có thể chạy vào con ngõ nhỏ hẹp này.

Sau khi bọ cô chạy xe vào ngõ, chiếc xe đằng sau không còn có mục tiêu để đi theo, chỉ có thể đi thẳng chạy qua ngõ nhỏ mà không biết bọn cô đã đi đâu.

"Hết xăng rồi.” Khương Tụng vừa lái xe ra khỏi ngõ thì có tin xấu ập đến.

Theo kế hoạch ban đầu thì xăng xe gần như là đủ dùng, mặc dù tình huống này đã nằm trong sự suy tính của bọn cô nhưng khi nó thực sự xảy ra thì bọn cô vẫn có chút suy sụp.

Vừa nãy thiếu chút nữa là có thể đến nơi trú ẩn rồi, nhưng chỉ vì những tên ngu ngốc đó mà bọn cô đã phải vòng một đoạn đường xa, không chỉ đi đến hết xăng mà còn càng rời xa nơi trú ẩn.

Lúc này trời đã xế chiều, cả hai người đều kiệt sức sau tình huống thoát chạy căng thẳng và dài dằng dặc vừa nãy, bọn họ vẫn chưa ăn gì, hai người đều đã sức cùng lực kiệt.

“Bọn mình tìm một nơi để nghỉ ngơi trước, sau đó lại tính toán làm sao để đến được nơi trú ẩn." Khương Tụng xuống xe trước.

Lâm Thanh Thanh theo sát phía sau.

Những con xác sống trên đường sớm đã nghe thấy tiếng động mà nhộn nhạo rồi, tất cả đều hướng về phía bọn họ xông tới, Khương Tụng giơ chảo lên, quen thuộc mà đập từng nhát từng nhát một, cùng với Lâm Thanh Thanh chạy về phía ít xác sống nhất.

Chạy được một lúc, mắt của Khương Tụng bị ánh sáng phản quang chiếu vào, cô ngẩng đầu nhìn lên, ở góc bên trái tầng ba đang có người dùng gương chiếu ánh sáng phản quang vào mắt cô.

Không lâu sau, cửa tầng một mở ra, có một nam sinh thập phần cảnh giác thò đầu ra: "Mau vào đây!”

Khương Tụng không chút ngần ngại cùng với Lâm Thanh Thanh chạy vào trong.

Khoảnh khắc cánh cửa chống trộm được đóng lại là thanh âm xác sống đập dữ dội vào cửa được truyền tới.

Nam sinh thở phào nhẹ nhõm: “Không sao đâu, lát nữa bọn chúng sẽ không đập cửa nữa.”

"Cảm ơn cậu đã cứu bọn tớ, cậu là ai?" Khương Tụng không hề dễ dàng tin tưởng người thanh niên trước mặt.

“Ồ, không sao đâu. Tớ là đến từ Lâm đại bên kia, bên trên tầng lầu đều là bạn học của tớ, bọn tớ nghe nói ở sân vận động Kyoto có một nơi trú ẩn nên đã cùng nhau đến đây.” Nam sinh vừa nói vừa đặc biệt để ý mà lấy thẻ học sinh của mình ra.

Khương Tụng nhìn qua cũng thấy không có vấn đề gì.

"Các bạn cũng là học sinh phải không? Nhìn rất là giống.” Nam sinh quan sát hai người.

Khương Tụng cười cười: “Bọn tớ là chạy trốn từ trường đại học Kyoto đến đây.”

“Ý, thật là trùng hợp.” Nam sinh sửng sốt trong giây lát: “Ở trên tầng bọn tớ cũng có người đến từ trường đại học Kyoto đó.”

Khương Tụng có chút ngạc nhiên, cô đi theo nam sinh lên tầng, mở một trong những cánh cửa ở trên tầng ba ra, nhìn thấy bên trong có rất nhiều người, không ít nam nam nữ nữ.

Quả nhiên, đúng như lời nam sinh nói, bọn họ đều trông giống học sinh, điều này khiến Khương Tụng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

"Ồ, đúng rồi, người mà bạn nói là đến từ đại học Kyoto là ai vậy?” Khương Tụng tò mò hỏi.

“Là đang tìm chú à? Cháu gái nhỏ…..”

Một giọng nói nhè nhẹ vang lên, giống như giọng của tu la đến từ địa ngục, mỗi câu mỗi chữ đều giống như mang theo băng lạnh của ánh trăng lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, khiến Khương Tụng không tự chủ được mà run rẩy.

Theo giọng nói đó nhìn qua thì đó quả nhiên là Thẩm Thính Tứ, hắn đang dựa vào tường, dáng người cao ráo lại lười biếng, một khuôn mặt tuấn mỹ vạn phần, chân mày khoé mắt rõ ràng là có ý cười nhưng lại có chút nhàn nhạt không giống chân tình.

Khương Tụng ngây người, Lâm Thanh Thanh cũng ngẩn ra.

“Thẩm đại ca, hai người quen nhau sao? Anh gọi cô ấy là cháu gái nhỏ? Hai người là họ hàng à, thật là trùng hợp quá đi.” Nam sinh đưa bọ họ lên kinh hỷ nói.

“Sao nào? Gặp lại chú không vui sao? Cháu gái nhỏ." Thẩm Thính Tứ đứng thẳng người chậm rãi đi về phía Khương Tụng.

Toàn bộ cơ thể của Khương Tụng bị dáng người hắn bao phủ, dưới khí thế áp bức của Thẩm Thính Tứ, Khương Tụng nở nụ cười: "Làm sao có thể có chuyện đó, chú họ nhỏ, thật vui khi thấy chú còn sống."