Quyển 1 - Chương 13: Ngày tận thế ở Kyoto 12

“Sao vậy bảo bối?” Lâm Thanh Thanh thấy vẻ mặt của cô không ổn liền đi tới hỏi, sau đó liền nhìn thấy sắc mặt của Khương Tụng tái mét, ba lô trên tay mở ra, để lộ ra một đống chai nước khoáng được nhét đầy cát cùng với một đống rác bừa bộn.

Khương Tụng tìm kiếm rất lâu nhưng không tìm thấy bất cứ thứ gì có thể ăn được.

“Làm sao có thể như vậy được?” Khương Tụng lẩm bẩm: “Tớ luôn đeo nó ở trên người, chưa bao giờ đặt xuống.”

Lâm Thanh Thanh lập tức chạy đến chỗ ba lô của mình, nhanh chóng mở ra.

"A~~~ gặp quỷ rồi.” Lâm Thanh Thanh điên cuồng lật tìm, nhưng tình trạng lại giống hệt Khương Tụng.

“Rốt cuộc là ai đã làm ra chuyện này, có thể im lặng không một tiếng động nào lấy đi đồ ăn của bọn mình như vậy?” Khương Tụng không khỏi nghĩ tới Thẩm Thính Tứ.

Âm hiểm, xảo quyệt lại khó đoán, mười phần thì có chín phần là hắn ta làm.

Khương Tụng cười giận dữ, cô vậy mà hết lần này đến lần khác rơi vào bẫy của một NPC. Thật sự là quá vô lý rồi. Khương Tụng tự cho rằng bản thân mình đã đủ cẩn trọng nhưng vẫn cứ bị Thẩm Thính Tứ thần không biết quỷ không hay mà trộm mất tất cả vật tư của cô, có thể tưởng tượng được người này đáng sợ đến mức nào.

Hai người lục lọi khắp cửa hàng quần áo, mặc dù có một số dụng cụ nhà bếp trong một căn phòng nhỏ, nhưng vấn đề là không có nguyên liệu nào cả, chỉ có một ít gia vị.

“Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Bọn mình ăn gì được?” Lâm Thanh Thanh ôm lấy mặt mình, biểu tình thống khổ: “Tớ mấy ngày nay vốn dĩ đã không đủ dinh dưỡng, đều có chút vàng vọt gầy yếu rồi, hiện tại vậy mà đến cộng lông cũng không có mà ăn."

Khương Tụng cảm thấy có chút tội lỗi, cô an ủi Lâm Thanh Thanh: “Chỗ này cách nơi trú ẩn rất gần, bọn mình vẫn còn có cơ hội thử một lần.”

Lâm Thanh Thanh tiếp lời: “Cố gắng đến nơi trú ẩn trước khi bị chết đói, đúng

không?"

Khương Tụng: “…” Chính là có ý như vậy.

Hai ngày sau, đã là buổi sáng ngày thứ mười hai trong trò chơi.

Khương Tụng và Lâm Thanh Thanh một lần nữa bị lũ xác sống ngoài cửa đẩy lùi trở về, sau khi xông vào cửa hàng quần áo thì gập lưng, ôm đầu gối thở dốc.

"Không được rồi, không được rồi, Bảo bối, chúng ta xong rồi." Lâm Thanh Thanh sắc mặt tái nhợt, tay vẫn còn run rẩy.

Khương Tụng nhìn vòi nước trong căn phòng nhỏ đang nhỏ ra chất lỏng dày đặc không rõ nguồn gốc, liếʍ đôi môi khô khốc của mình, một trận bất lực nổi lên. Đây đã là lần trốn thoát thất bại thứ năm của bọn cô trong hai ngày qua.

Ngoài cửa có rất nhiều xác sống, mỗi lần bọn cô chạy ra ngoài thì sẽ bị vô số xác sống truy đuổi, thậm chí còn không thể chạy được nửa đoạn đường.

“Gặp ma rồi, bọn chúng sao cứ loanh quanh ở đây vậy? Không đi nơi khác tìm hay sao?" Khương Tụng nghiến răng nghiến lợi.

"Tớ cũng không biết nữa.”

Trọn vẹn hai ngày qua hai người họ đã không uống một giọt nước nào, lại cộng thêm mỗi lần trốn thoát đều phải trải qua những trận khổ chiến không có kết quả nên sức lực đã cạn kiệt từ lâu.

"Bảo bối, bọn mình đừng cố nữa, tớ thật sự chịu không nổi rồi, cổ họng khô khốc đến phát khói, thật sự không còn sức nữa.” Lâm Thanh Thanh mệt mỏi ngã xuống đất, hai mắt trống rỗng vô thần.”

Khương Tụng cũng ngồi xuống đất, cô không thể nào bỏ cuộc, trò chơi còn chưa kết thúc, chưa đến thời khắc cuối cùng thì cô sẽ không nhận thua, cho dù có chết, cô cũng phải chết ở bên ngoài, chết ở trên đường.

"Tối nay lại thử một lần nữa.” Khương Tụng thấp giọng nói nhưng Lâm Thanh Thanh không có nghe thấy.

Ban đêm, mọi thứ đều yên tĩnh ngoại trừ tiếng bước chân của xác sống thỉnh thoảng truyền đến từ ngoài cửa, Khương Tụng liếc nhìn Lâm Thanh Thanh yếu ớt ở bên cạnh, đi đến bên cạnh cô mà không có đánh thức cô dậy, đắp áo khoác cho cô, sau đó cầm cái chảo của mình lên rồi bước ra bên ngoài.

Đêm hôm qua cũng ra ngoài một lần nhưng không thành công vì tiếng kêu phát ra từ bụng của Lâm Thanh Thanh, điều này đã thu hút lũ xác sống. Tối nay Khương Tụng dự định tự mình thử một chút, có một cửa hàng tiện lợi ở cuối con phố này, ít nhất có thể tìm được chút thức ăn, trước tiên là sống sót sau đó mới là tìm cách trốn thoát.

Ánh trăng chiếu sáng con đường và đèn đường mờ ảo, cô cẩn thận đi dọc theo bức tường trong bóng tối, vô số xác sống đang lang thang không mục đích ở trên đường toàn thân toát ra mùi chết chóc và máu me nồng nặc.

Rõ ràng là bọn chúng có chậm chạp hơn ban ngày, Khương Tụng nín thở, trên người cô đã được bôi lên thịt rữa của xác chết trong cửa hàng, nghĩ rằng dùng cách này để che đậy mùi cơ thể của mình nhưng cách này vậy mà có vẻ khá hiệu quả.

Khác với những lần trước, lần này cô suôn sẻ đến bất ngờ, vậy mà thực sự an toàn bước đến trước cửa của cửa hàng tiện lợi mà không có kinh động đến một con xác sống nào.

Mặc dù lúc này đã kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần nhưng Khương Tụng vẫn không thể che giấu được sự phấn khích của mình, cô nhanh chóng tiến vào cửa hàng, né tránh được hai con xác sống đi ngang qua.

Đồng thời, cô cũng đang cẩn thận quan sát tình hình trong cửa hàng, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là những mảnh vỡ thủy tinh và giá đỡ hàng hoá ngã đổ trên đất kèm theo một số vết máu chói mắt.

Trong cửa hàng tối om, chỉ có khu vực ở gần cửa có thể mơ hồ nhìn rõ, Khương Tụng không dám đi vào quá sâu, cô mở ba lô ra và bắt đầu nhét đồ vào trong. Lúc nhìn thấy nước khoáng, Khương Tụng liền lập tức mở ra một chai và uống vài ngụm, Khương Tụng - người đã gần ba ngày không uống nước ngay lập tức cảm thấy mình đã được sống lại, cô bỏ thêm vài chai vào ba lô, sau đó nhét tất cả những gì có thể nhét vào.

Sau khi nhét đầy ba lô, Khương Tụng đang định rời đi thì nhìn thấy một đống đồ đạc rất là quen thuộc bị ném trên đất ở ngay trước cửa của cửa hàng. Đó chính là vật tư mà cô và Lâm Thanh Thanh đã đánh mất!

Bởi vì những vật tư đó lẫn lộn với hàng hóa trên mặt đất nên lúc đầu Khương Tụng không có lập tức nhận ra ngay, nhưng bây giờ cô lại phát hiện ra rằng tất cả số lượng và chủng loại đều đủ cả, kể cả chai bò húc Red Bull đã bị cô uống mất một nửa và đã xé bỏ vỏ chai đều ở đây.

Chuông báo động của Khương Tụng vang lên ngay lập tức, nếu những thứ này được ném ở đây thì điều đó có nghĩa là Thẩm Thính Tứ có lẽ cũng ở đây.

Cô nhìn vào bên trong cửa hàng tối đen như mực đột nhiên cảm thấy giống như một con dã thú với cái miệng rộng khổng lồ đang há to miệng muốn nuốt chửng mọi thứ.

Khương Tụng tuy ghét Thẩm Thính Tứ nhưng cô cũng sợ hắn. Cô tự hiểu rằng cho dù hắn có đâm sau lưng cô bao nhiêu lần đi nữa thì cô cũng sẽ không lao tới một cách ngu ngốc như vậy.

Khương Tụng cẩn thận hơn, nhanh chóng bỏ chạy trước khi Thẩm Thính Tứ phát hiện ra cô.

Hành trình quay trở về cũng diễn ra một cách thuận lợi. Mặc dù đối đầu trực diện với một con xác sống nhưng Khương Tụng đã nhanh tay nhanh mắt dùng dao đâm vào đầu nó một nhát. Cô nhanh chóng chạy trở lại cửa hàng quần áo trước khi động tĩnh đó thu hút những con xác sống khác.

Sau khi trở lại cửa hàng quần áo, Khương Tụng lập tức lay Lâm Thanh Thanh dậy, khi cô ấy vẫn còn đang mơ hồ liền đút nước cho cô ấy uống.

Ý thức của Lâm Thanh Thanh tuy rằng còn chưa rõ ràng, nhưng khi tiếp xúc với nguồn nước, cô vô thức uống như điên.

Khương Tụng vỗ lưng cô: “Không sao, uống từ từ thôi, đừng vội.”

Lâm Thanh Thanh uống hết một chai nước cuối cùng cũng bình phục, ý thức cũng khôi phục thanh tỉnh, sau đó mới phát hiện ra Khương Tụng đã mang vật tư quay lại rồi.

Khương Tụng bóc ra hai gói bánh quy, đưa một gói cho Lâm Thanh Thanh: "Ăn chút gì đi, trông cậu gầy chưa kìa.”

Lâm Thanh Thanh không thể tin được mà cầm lấy đồ ăn, cảm thấy Khương Tụng lúc này giống như một chiến binh không có gì mà không thể làm được, cô cảm động rơi nước mắt: “Bảo bối, cậu thật lợi hại.”

Khương Tụng vừa ăn vừa kể lại chuyện vừa xảy ra, lúc nhắc đến Thẩm Thính Tứ lại nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi.

Sau khi ăn xong bánh quy bọn cô lại bóc thêm một gói thịt bò khô và bắt đầu nhấm nháp, mặc dù có chút khô khốc nhưng dạ dày đói khát đã lâu lúc này cuối cùng cũng được an ủi đôi chút.

"Bảo bối, chú họ của cậu có bệnh à? Hắn ta lấy trộm vật tư của bọn mình không ăn mà ném vào một cửa hàng tiện lợi gần chỗ bọn mình, hắn làm vậy để làm gì vậy? Là đang sỉ nhục bọn mình à?" Lâm Thanh Thanh không hiểu.

Khương Tụng bình tĩnh nói: “Có lẽ chỉ đơn thuần là biếи ŧɦái cộng thêm có bệnh.”

Lâm Thanh Thanh gật đầu đồng ý: “Tớ cũng nghĩ vậy.”