Quyển 1 - Chương 5: Ngày tận thế ở Kyoto 4

Sau khi ngoài cửa bắt đầu yên tĩnh lại, mấy người bọn cô hoàn toàn kiệt sức mà ngồi phịch xuống đất. Bầu không khí nghiêm túc mà trầm tĩnh, không ai lên tiếng nói chuyện, cho đến khi bầu không khí yên tĩnh này bị gián đoạn bởi những tiếng nức nở nho nhỏ. Thẩm Giai khóc rồi, cô ấy đang khóc thút thít, từng giọt từng giọt nước mắt to tròn rơi xuống mặt đất.

Khương Tụng liếc nhìn về phía cửa, đứng dậy đi tới bên cạnh Thẩm Giai, vỗ nhẹ vai cô, nhỏ giọng nói: "Không sao rồi.”

Thẩm Giai che mặt, toàn thân run rẩy. Dây thần kinh căng thẳng suốt hai ngày qua cuối cùng cũng bị đứt đoạn, cả người co lại thành một đoàn, tiếng khóc cũng không thể khống chế được nữa.

Đám xác sống ngoài cửa còn chưa tản đi hết, Khương Tụng nghe thấy tiếng bước chân, lạnh lùng tàn nhẫn nói: “Cậu khóc nhỏ tiếng thôi. Bên ngoài còn có xác sống đấy, chúng rất nhạy cảm với âm thanh, đừng có thu hút chúng lại đây nữa.”

Tiếng khóc của Thẩm Giai chợt ngừng lại, ngước khuôn mặt nhem nhuốc bởi vì khóc cùng với mái tóc rối bù đã hai ngày nay không chải lên, trông đặc biệt đáng thương và tiều tuỵ.

Lời mà Khương Tụng muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, cô thở dài, lấy cho cô ấy một chai nước: “Uống chút nước sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Thẩm Giai nhận lấy chai nước, cũng không còn khóc nữa, giống như mất hồn ngồi ở đó, ánh mắt vô thần trống rỗng.

Đêm đó ba người đi ngủ rất muộn, lũ xác sống bên ngoài cũng dần dần tản đi.

Cứ như thế trôi qua thêm ba ngày nữa và bước vào ngày thứ sáu của trò chơi.

Nhân vật người mẹ của Khương Tụng trong trò chơi sau khi gửi tin nhắn cuối cùng vào hôm trước cho cô thì đã không còn liên lạc gì thêm nữa. Khương Tụng cũng không chủ động liên lạc, về phần người mà bà nhắc đến là sẽ tới cứu cô thì càng không thấy tung tích đâu cả.

Hai ngày qua cô luôn tìm kiếm thông tin liên quan đến nơi trú ẩn nhưng vẫn luôn không có kết quả nào.

Trong lúc ăn cơm trưa, điện thoại của ba người bọn cô đồng thời nhận được tin nhắn do viện trưởng gửi đến.

[Viện trưởng: Toàn thể học sinh học viện Kyoto xin vui lòng chú ý. Kể từ khi một loại virus không xác định bùng phát, các giáo viên và học sinh của học viện thương vong nặng nề, thông qua sự nỗ lực trong thời gian qua, tôi và các chủ nhiệm của mỗi khoa đã liên lạc được với thế giới bên ngoài. Bây giờ cần thống kê số lượng người sống sót và chuẩn bị giải cứu. Tất cả các học sinh còn sống sót xin vui lòng liên hệ với tôi...]

“Trời ơi, cuối cùng cũng được cứu! Bảo bối, chúng ta sắp được cứu rồi." Lâm Thanh Thanh không khỏi kích động nói.

Khương Tụng vẻ mặt đầy ngờ vực, cô thật sự không hiểu, tại sao đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi mà bây giờ viện trưởng mới gửi tin nhắn tới.

Thẩm Giai cũng có chút gấp gáp: “Tốt quá rồi, viện trưởng quả thật không có từ bỏ chúng ta.”

Lâm Thanh Thanh chú ý đến vẻ mặt của Khương Tụng hỏi: "Sao vậy? Cảm giác tâm trạng cậu rất nặng nề.”

Khương Tụng không thể nói rõ ràng được là tại sao, nhưng luôn cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ, vì vậy cô nói: “Đã gần một tuần kể từ khi virus bùng phát, tại sao vào thời điểm này viện trưởng lại đột nhiên nói rằng sẽ có cứu viện? Lúc trước, một thời gian dài như vậy cũng chẳng thấy thầy ấy xuất hiện lần nào, cũng không có an ủi học sinh..…”

Thẩm Giai ngắt lời cô, nói: “Khương Tụng, cậu có nhạy cảm quá không? Hiện tại có cứu viện tới chúng ta nên cảm thấy biết ơn mới đúng.”

Khương Tụng cau mày: “Các cậu không thấy rằng vừa mới bắt đầu đã hỏi ngay số phòng ký túc xá có chút gì đó kỳ lạ sao? Cũng giống như khi đi săn cần xác định chính xác vị trí của học sinh vậy.”

Lâm Thanh Thanh toàn thân nổi da gà: “Bảo bối, lời cậu nói khiến tớ khó mà không suy nghĩ nhiều.”

Thẩm Giai vẫn cảm thấy không có khả năng này, “Cuối cùng thì các cậu đang sợ cái gì? Bên ngoài toàn là xác sống mà các cậu không thấy đáng sợ, hiện tại viện trưởng muốn tới cứu chúng ta, các cậu lại bắt đầu nghi thần nghi quỷ.”

Khương Tụng vẫn tin vào trực giác của mình: “Chúng ta trước hết tạm thời không báo cáo vị trí của mình, đợi một thời gian xem sao, xem tình hình của những người khác như thế nào, tạm thời án binh bất động, nếu thực sự không có vấn đề gì thì lúc đó báo lên cũng không muộn.”

Ngay lúc này Thẩm Giai trái lại hơi lưỡng lự nói: "Nhưng mà…..tớ đã.....”

Nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của cô ấy, Khương Tụng biết chuyện gì đã xảy ra. Quả nhiên, khi nhìn vào điện thoại di động của cô ấy thì thấy đã báo lên trên vị trí ký túc xá, có bao nhiêu người, có những ai rồi.

Thẩm Giai mạnh miệng nói: “Cậu chỉ là suy nghĩ quá nhiều mà thôi, hiện tại việc ưu tiên hàng đầu là rời khỏi đây trước, tớ là muốn tốt cho mọi người thôi, lẽ nào thật sự ở đây chờ chết hay sao?”

Điện thoại di động của Thẩm Giai đột nhiên vang lên. Cô cúi đầu nhìn xuống, thấy viện trưởng đã trả lời tin nhắn của cô.

[Được, xin vui lòng kiên nhẫn chờ đợi.]

“Nhìn xem, xem tin nhắn mà viện trưởng đã trả lời tớ, các cậu cứ yên tâm đi, trong trường có nhiều người như vậy, cũng không chắc có đến lượt chúng ta được giải cứu hay không cơ.” Thẩm Giai nói.

Khương Tụng cũng nhìn thấy rồi.

Cũng không biết có phải do mình suy nghĩ quá nhiều hay không, nhưng đúng lúc này, điện thoại của cô đột nhiên xuất hiện một tin nhắn lạ. Cô nhìn qua tưởng là tin nhắn rác, kết quả lại nhìn thấy nội dung: [Đừng tin viện trưởng.]

Lòng Khương Tụng thắt lại, nhìn số điện thoại xa lạ cũng không có ghi chú gì, cô trả lời: [“Bạn là ai?”]

Đối phương vẫn không có trả lời cô, Khương Tụng cứ tưởng rằng đây là trò đùa ác ý của ai đó, nhưng một tiếng đồng hồ sau người đó lại trả lời tin nhắn, đồng thời còn nói ra một điều rất đáng sợ…

[Viện trưởng Học viện Kyoto đã biến thành một xác sống.]

Tin tức này khiến trái tim Khương Tụng nhảy vọt lên tận cổ họng. Lời nói vô danh vô cớ nhưng hợp lý đến lạ lùng này khiến cô bồn chồn không yên.

Nhưng rất nhanh, đối phương đã đưa ra lời giải thích.

Một đoạn video ghi lại cảnh viện trưởng bị cắn trong phòng làm việc được gửi tới, bên cạnh còn có tiếng người hét tên thầy ấy trong nỗi kinh hoàng.

Ngay lúc này Thẩm Giai hưng phấn nói: “Viện trưởng gửi tin nhắn cho tớ rồi, thầy nói sẽ mang người tới chỗ chúng ta trước, lát nữa mở cửa cho thầy ấy.”

Khương Tụng không thể chần chừ thêm được nữa, lập tức thu dọn hành lý.

Cô chỉ cầm một chiếc ba lô, trong đó đựng những thứ mà cô đã mua trước đó, rất nhẹ và thuận tiện.

Lâm Thanh Thanh thấy cô như vậy cũng thu dọn theo, hỏi: "Sao vậy?"

Khương Tụng thậm chí không thèm quay đầu lại, nói: “Viện trưởng đã biến thành xác sống rồi.”

Lâm Thanh Thanh sửng sốt: "Cái gì cơ?”

Thẩm Giai cũng có chút không thể tin được, trong chốc lát sắc mặt tối sầm lại: “Khương Tụng, cậu cảm thấy nói như vậy là hay lắm sao? Cậu xem tớ là kẻ ngốc à? Nếu viện trưởng thật sự biến thành xác sống thì làm sao thầy ấy có thể gửi tin nhắn cho tớ giống như một người bình thường được? Còn nói đến cứu chúng ta, chẳng có lẽ thấy ấy biến thành xác sống rồi cón đến để lừa chúng ta ư?”

Sau khi Thẩm Giai nói ra những lời này, đến bản thân cô còn cảm thấy hơi rùng mình, trong khi Khương Tụng chỉ nhìn cô đầy ẩn ý.

Lâm Thanh Thanh cũng không nói gì nữa, qua một lát sau mới nói: "Không phải chứ..…”

“Không cần biết các cậu có tin hay không, tóm lại là chỗ này bây giờ không thể ở lại được nữa." Khương Tụng đã quyết tâm rời đi.

"Được rồi, bảo bối, tớ tin cậu.” Lâm Thanh Thanh cũng nhanh chóng thu dọn xong, chỉ có Thẩm Giai vẫn còn do dự đứng yên tại chỗ.

Khương Tụng cầm lấy chảo của mình và tự cổ vũ bản thân, bên ngoài cửa đều là xác sống cho nên bên ngoài chắc chắn không tính là an toàn, nhưng mà so với việc đối mặt với xác sống có trí tuệ thì đối mặt với những con xác sống ngu ngốc chỉ biết công kích con người càng làm cô có cảm giác an toàn hơn.

“Tớ sẽ không rời đi.” Thẩm Giai ngoan cố không chịu rời đi.

Khương Tụng phớt lờ cô ấy, sự sống chết của người khác đối với cô mà nói không quan trọng chút nào cả.