Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Đọc Được Suy Nghĩ, Công Chúa Nhỏ Trở Thành Bảo Bối Của Hoàng Cung

Chương 1: Đây là cha của ta sao?

Chương Tiếp »
Thượng Quan Tuế đã chết.

Sau khi liên tục tăng ca một tháng, nàng ngã gục xuống bàn làm việc.

Trước khi nhắm mắt, Thượng Quan Tuế thề trong lòng.

Nếu có kiếp sau, nàng sẽ không bao giờ đi làm công nữa!

Sau khi rơi vào bóng tối trong chốc lát, Thượng Quan Tuế mở to mắt, nhận ra mình đang ở một thế giới khác.

“Thần phi nương nương, công chúa Tuế Tuế lại sốt rồi.”

Một giọng nói sốt ruột vang bên tai Thượng Quan Tuế.

Thần phi? Tuế Tuế?

Đây không phải là hai nhân vật trong cuốn tiểu thuyết nam chủ《Sinh ra trong thời loạn, ta lựa chọn cách tạo phản》 sao?

Cho nên nàng…… Xuyên sách ư?

“Trương thái y, thật sự không thể chữa được bệnh cho Tuế Tuế sao?”

Thần phi siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt bi thương nhìn thái y trước mặt.

Trương thái y chắp tay: “Thần phi nương nương, bệnh này của công chúa Tuế Tuế đã có từ trong bụng mẹ, vi thần đã cố hết sức rồi, chỉ sợ là công chúa chịu không nổi……”

Mắt Thần phi lập tức đỏ lên, nước mắt trong khóe chảy dọc xuống gò má, bỗng lúc này bên tai bà vang lên một giọng nói non nớt.

[a a!! Mẫu thân đừng tin lời Trương thái y nói! Ông ta muốn hại chết con đấy !]

Thần phi ngây dại.

Tiếng ở đâu ra vậy?!

Thượng Quan Tuế biết trước cốt truyện nôn nóng không thôi.

Nhưng bây giờ nàng đang bị bệnh, cổ họng đau rát không nói nổi, chỉ có thể gào thét trong nội tâm.

Nàng còn đang mộng tưởng được trở thành người sống ung dung tự tại, vô lo vô nghĩ đây.

Khó khăn lắm mới đầu thai thành một công chúa, nàng không thể chết thế này được!

Trong truyện gốc, Thượng Quan Tuế mới ba tuổi đã chết vì bệnh, nhưng đây không phải là chuyện ngoài ý muốn……

[Mẫu thân! Tên thái y này là người của Lệ phi, ông ta đang cố ý khám sai đấy, mục đích muốn hại chết con!]

[Mẫu thân xinh đẹp, tốt bụng của con ơi! Người đừng tin mấy câu luyên thuyên của ông ta! Mau đổi thái y đi!]

Thần phi siết chặt khăn tay, ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Phát hiện mọi người trong phòng đều không có biểu hiện gì khác thường.

Chẳng lẽ chỉ có bà mới có thể nghe được?

Hơn nữa, cái âm thanh kia, gọi bà là mẫu thân.

Hay là……

Thần phi bước nhanh đi đến bên giường.

Thấy tiểu cô nương vốn đang hôn mê, giờ đã mở to hai mắt nhìn bà.

Thượng Quan Tuế phát hiện, mẫu thân của nàng quả thật quá xinh đẹp.

Ngũ quan Thần phi hài hòa, lông mi cong vυ"t, đôi mắt long lanh, khí chất nhẹ nhàng, tao nhã.

Y phục màu màu lam nhạt càng thêm phần thoát tục.

[Ôi trời ơi! Mẫu thân à, người đẹp quá đi mất!]

[Thật sự là chim sa cá lặn! Xinh đẹp tuyệt trần!]

[Rất thích mẫu thân! Muốn được ôm lấy mẫu thân! Hihi !!!]

Thần phi:……

Nếu bà không đoán sai thì đây chắc là suy nghĩ trong đầu nữ nhi?

Không ngờ nữ nhi bình thường ít nói, trầm tĩnh, trong nội tâm lại ——

Hoạt bát như vậy.

Thần phi rất nhanh đã tiếp nhận sự thật này, từ nhỏ bà đã thích đọc thoại bản, mấy cái này không quá bất ngờ với bà.

Hơn nữa mẫu nữ liền tâm, nghe được suy nghĩ của nữ nhi cũng không có gì kỳ quái.

[Mẫu thân! Mau cứu con! Đổi thái y! Nếu không thì nữ nhi của người sẽ mất mạng đấy!]

Thượng Quan Tuế thấy mẫu thân xinh đẹp không nói lời nào, lập tức nóng vội, từ trong trong cổ họng phát ra tiếng kêu rên.

“A a a ——”

[Mẫu thân cứu, cứu con! Mẫu thân! Con không muốn bệnh chết đâu!]

Thần phi hoàn hồn, dùng sức siết chặt khăn gấm trong tay.

Bà không biết vì sao nữ nhi lại phát hiện ra chuyện này, Trương thái y làm việc cẩn thận, thật sự không tìm ra điểm nào để bắt bẻ.

Nhưng việc liên quan đến tính mạng của nữ nhi, bà không thể bỏ mặc cho qua.

Dù sao thì Lệ phi đúng thật là luôn bất hòa với bà……

Thần phi ngồi xuống bên mép giường, yêu thương mà duỗi tay khẽ lau mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ của Thượng Quan Tuế.

Kìm chế cảm xúc cuộn trào trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói.

“Trương thái y vất vả rồi, nhưng mà Tuế Tuế bệnh nặng, có lẽ là mời thêm một vị thái y nữa tới khám sẽ ổn hơn.”

Trương thái y nghe vậy cả kinh, lập tức nói: “Nương nương không tin y thuật của vi thần sao?”

Nếu đổi thái y khác thì những việc mà ông ta âm thầm động tay chân rất có thể sẽ bị phát hiện!

Không thể báo cáo kết quả lại với Lệ phi nương nương!

Thần phi nhíu mày lại, thần thái uy nghiêm, không khí trong điện bỗng căng thẳng.

“Ý bổn cung quyết định đến lượt ngươi nghi ngờ sao?!”

Trương thái y lập tức quỳ xuống, run rẩy đáp: “Vi thần không dám, vi thần không dám……”

[Ô hô! Mẫu thân thật lợi hại! Thích mẫu thân quá đi! Muốn ôm lấy mẫu thân!]

Thần phi cong môi, trong lòng không khỏi vui sướиɠ.

Nữ nhi này của bà dẻo miệng thật đấy.

“Thanh Bình, đi Thái Y Viện, mời Hứa thái y tới đây.”

“Dạ, nương nương.”

Thanh Bình hành lễ, nàng ấy còn chưa bước ra khỏi cửa thì từ bên ngoài đã truyền đến một giọng nói sắc bén.

“Thần phi tỷ tỷ, ta đến thăm tỷ đây, tiểu công chúa đã đỡ hơn chưa?”

Lệ phi uốn éo thân hình như rắn nước bước vào, đôi mắt phượng liếc nhìn Thần phi.

“Vừa rồi ở bên ngoài ta đã nghe thấy hết rồi, tỷ tỷ à, đang yên đang lành sao lại phải đổi thái y vậy?”

Đổi thái y? Đừng hòng mơ tưởng!

Nếu đổi thái y thì bà ta sẽ không thể hại chết Thượng Quan Tuế được nữa!

Sắc mặt Thần phi lạnh băng: “Tuế Tuế bệnh nặng, mời thêm thái y thăm khám không phái rất bình thường sao?”

Lệ phi dùng khăn tay che miệng, biểu cảm có phần khó xử.

“Đương nhiên là bình thường, nhưng Trương thái y này luôn chăm sóc cho Thái Hậu, Thái Hậu cũng nhiều lần khen ngợi Trương thái y có y thuật cao minh, tỷ tỷ làm như vậy, chẳng phải là đang nghi ngờ Thái Hậu, bất kính với Thái Hậu sao?”

[Ôi chao! Đúng là cái nồi to thật! Bất kính với Thái Hậu chính là tội lớn! Lệ phi này muốn hại chết cả mẫu thân sao?!]

[Đổi thái y là đại bất kính, nữ nhân này đúng là phiền phức thật đấy!]

[A, ta hiểu rồi, Lệ phi chắc chắn là muốn ngăn cản mẫu thân đổi thái y, nữ nhân này quả là tâm cơ!]

Thần phi nghe suy nghĩ của Thượng Quan Tuế xong thì sắc mặt càng lạnh hơn.

Đang định mở miệng nói chuyện thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng the thé của thái giám.

“Hoàng Thượng giá lâm ——”

Mọi người trong phòng đồng loạt quỳ xuống.

“Bình thân.” Một giọng nam trầm ổn, từ tính vang lên.

“Thần phi, Ngũ công chúa thế nào rồi?”

[Oa, giọng nói này nghe hay thật đấy ~]

[Đây là cha của ta sao?]

Thượng Quan Lẫm:?!

Âm thanh gì vậy? Nghe như có ai đang nói chuyện?

Giọng nói còn như trẻ con, chẳng lẽ……

Thượng Quan Lẫm đi đến bên giường.

Đúng lúc đối diện với đôi mắt long lanh, xinh đẹp.

Thượng Quan Tuế chớp chớp hai mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên tuấn lãng trước mặt.

Bởi vì cổ họng đang bị đau nên Thượng Quan Tuế chỉ có thể miễn cưỡng phát ra mấy tiếng ú ớ từ trong cổ họng.

“A cha a ——”

[Cha của mình trông cũng không tồi nha, đẹp trai mỹ mãn!]

[Chỉ là đẹp thế này mà lại là một bạo quân, thật đúng là tạo nghiệp!]

Thượng Quan Lẫm:……

Cảm giác như đang khen ông nhưng cũng không giống đang khen lắm.

Từ từ đã, ông có phải bạo quân đâu!

Ngày nào ông cũng phê duyệt tấu chương đến đêm khuya, cần chính ái dân, sao lại là bạo quân được?

Ông không thay đổi sắc mặt quan sát xung quanh, phát hiện biểu cảm của bọn họ không có gì bất thường.

Chẳng lẽ…… Chỉ ông mới có thể nghe thấy?

Thượng Quan Lẫm lập tức vui vẻ.

A, quả không hổ là chân long thiên tử!

Lệ phi nhìn thấy Hoàng Thượng tới, bèn lập tức chạy lên.

“Hoàng Thượng, tiểu công chúa bị bệnh nặng, Thần phi tỷ tỷ cứ muốn đổi thái y, Trương thái y vẫn chăm sóc cẩn thận cho tiểu công chúa, nên chắc chắn hiểu rõ bệnh tình của tiểu công chúa nhất.”

“Cứ tùy tiện đổi thái y như vậy thì chỉ sợ sẽ tăng thêm bệnh cho tiểu công chúa.”

Thượng Quan Lẫm rũ mắt, như đang tự hỏi.

Thấy ông không nói lời nào, Thượng Quan Tuế lập tức thấy sốt ruột.

[Cha ơi! Trương thái y cố ý khám sai đấy! Ông ta muốn hại chết con!]

[Cha ơi! Cha mau cứu con! Mau đổi thái y đi! Làm ơn làm ơn!]

Thượng Quan Lẫm ngước mắt, nói: “Lệ phi nói có lý……”

Lệ phi nghe vậy, ý cười lập tức hiện rõ trên mặt nhưng sau đó lại nghe thấy ——
Chương Tiếp »