Chương 10: Cảm tạ Đại hoàng tử!

“Trong ba năm qua, hắn ta đã gϊếŧ hại tận mười tám mạng người! Vi thần có chứng cứ tất cả các vụ án này!”

“Mà phủ doãn Trương Thăng rõ ràng biết tất cả nhưng lại bỏ mặc cho qua, cứ để đó cho Lữ Viễn làm xằng làm bậy! Vi thần nhiều lần đệ đơn cáo trạng nhưng đều như đá chìm đáy biển, không có phản hồi……”

Thượng Quan Lẫm nghe xong thì mày càng nhíu chặt hơn, sắc mặt cũng càng lạnh xuống.

Đáng giận! Thật sự quá đáng giận!

Đều do ông không biết nhìn người, quá tin tưởng Trấn Bắc hầu.

Không ngờ ông ta đã cuồng vọng đến nước này rồi!

Thượng Quan Lẫm càng nghĩ càng giận, trực tiếp cầm lấy chén trà ném mạnh xuống mặt đất.

“Làm càn!”

Ngoại trừ Lâu Trường Thanh và Thượng Quan Tuế thì tất cả mọi người đều bị dọa co rúm lại.

Thượng Quan Tuế chớp chớp đôi mắt, vỗ bả vai Thượng Quan Lẫm.

“A cha a cha ——”

[Cha đừng giận, kẻ xấu là Trấn Bắc hầu, là ông ta phụ lòng tín nhiệm của cha! Cha đừng để tức giận hại cơ thể!]

[Hơn nữa cha đã phát hiện ra bộ mặt thật của Trấn Bắc hầu, tất cả đều có thể cứu vãn!]

Dưới âm thanh non nớt của Tuế Tuế, tâm trạng của Thượng Quan Lẫm cũng dần tốt lên.

Nhưng trên mặt ông vẫn giữ nguyên vẻ tức giận, chỉ thẳng vào phủ doãn.

“Người như ngươi mà cũng xứng làm quan phụ mẫu của các bá tánh Kinh Thành à! Vô năng, ngu xuẩn, đến cả từ phế vật cũng không đáng để mắng ngươi!”

Phủ doãn quỳ trên mặt đất, sợ tới mức cả người phát run.

Cuối cùng Thượng Quan Lẫm lạnh giọng quyết đoán.

“Truyền khẩu dụ của trẫm, phủ doãn Trương Thăng của Kinh Triệu phủ ngồi không ăn bám, ăn hối lộ trái pháp luật, phán xử trảm, ngày mai lập tức thi hành!”

“Rõ!”

Thị vệ chắp tay, lập tức lôi Trương Thăng đã thất thần xuống.

Trương Thăng vừa kêu khóc vừa thảm thiết xin tha, nhưng rất nhanh đã không còn nghe thấy gì nữa.

Thượng Quan Tuế dựa vào lòng Thượng Quan Lẫm, vẫn còn thấy sợ hãi.

[Lần này thật sự quá nguy hiểm, may mà cha nhìn rõ mọi việc, xử án như thần, nếu không thì e là tiểu cữu cữu đã bị chết oan rồi!]

[Đây vốn là một vụ án đầy đủ nhân chứng và vật chứng nhưng lại bị quyền lực chèn ép đổi trắng thay đen, biến người vô tội thành thủ phạm, sau đó còn bị chết oan uổng……]

[Quyền lực của Trấn Bắc hầu thật sự quá lớn,……]

Thượng Quan Lẫm nghe vậy thì trầm mặc, ánh mắt lại rơi xuống Lữ Viễn đang quỳ dưới đất.

Lữ Viễn đã sợ tới mức không nói nổi câu nào.

Thượng Quan Lẫm thanh âm nặng nề.

“Tội phạm Lữ Viễn, đánh một trăm đại bản, giam vào địa lao, chờ ngày xử lý.”

Bây giờ còn chưa giải quyết xong chuyện Trấn Bắc hầu, chỉ có thể tạm thời giữ lại mạng cho hắn ta.

Hơn nữa việc Trấn Bắc hầu tham ô lương thảo, tuy ông hoàn toàn tin tưởng lời Tuế Tuế nói, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm ra chứng cứ xác thực.

Nói không chừng Lữ Viễn sẽ là chìa khóa để phá án.

Thị vệ nhận lệnh, lôi Lữ Viễn đã mất hồn mất vía ra ngoài đánh trượng.

Lữ Viễn kêu la thảm thiết ở bên ngoài.

Thấy đại đường thanh tịnh dần lại, Thượng Quan Lẫm không khỏi thở phào một hơi.

Lần này thật sự phải dựa vào Tuế Tuế.

Nếu không nhờ có con bé thì e là ông đã oan uổng cho Lâu Trường Thanh.

Hơn nữa còn có thể gây ra nhiều hậu quả khôn lường về sau.

Bây giờ ông không chỉ xử lý được gian thần mà còn nắm được nhược điểm của Trấn Bắc hầu.

Tuế Tuế quả là ngôi sao may mắn của ông!

Lâu Trường Thanh cũng không khỏi đưa ánh mắt cảm kích về phía Thượng Quan Tuế.

Đúng là ít nhiều nhờ có Tuế Tuế.

Thượng Quan Tuế cong môi cười nhạt, má lúm đồng tiền ẩn hiện trên mặt.

[Cuối cùng mọi việc cũng giải quyết xong rồi ~]

[Nếu cha có thể trọng dụng tiểu cữu cữu thì thật tốt, cữu cữu chính là một tướng tài hiếm có!]

[Là một tướng quân tuổi trẻ tài giỏi! Nhất định có thể trợ giúp cha khai cương thác thổ!]

Thượng Quan Lẫm nghe đến đó thì không khỏi dựng lỗ tai lên.

Tuy Trấn Bắc hầu có tài năng quân sự nhưng quyền thế của ông ta quá lớn, hơn nữa còn có ý đồ mưu phản.

Không thể dùng được nữa.

Trấn Bắc hầu rơi đài, trong quân chưa có người nào đáng tin……

Mắt Thượng Quan Lẫm chuyển sang người Lâu Trường Thanh.

Thấy dáng người hắn đĩnh bạt, ánh mắt sáng ngời, cả người đầy chí khí.

Thượng Quan Lẫm hài lòng gật gật đầu.

Ông hỏi Lâu Trường Thanh: “Hình như trẫm chưa từng gặp ngươi lúc lâm triều, bây giờ chức vị của ngươi là gì?”

Lâu Trường Thanh chắp tay: “Bẩm Hoàng Thượng, bây giờ vi thần chỉ là một giáo úy cửu phẩm, không có tư cách vào triều để gặp mặt bệ hạ.”

Thượng Quan Lẫm như suy tư gì đó, gật đầu nói: “Trẫm rất xem trọng ngươi, làm một tiểu quan cửu phẩm đúng là thiệt thòi cho ngươi rồi, nhân tài lại không được trọng dụng.”

Giọng ông dần đề cao.

“Trẫm quyết định phá cách phong ngươi làm chính tứ phẩm Vân Huy tướng quân!”

Nghe vậy, Lâu Trường Thanh vừa mừng vừa sợ, lập tức sững sờ tại chỗ, một hồi lâu mới phản ứng lại.

Vội vàng dập đầu: “Thần tạ chủ long ân!”

Đây chính là nhảy từ cửu phẩm lên tận tứ phẩm!

Mà hắn mới chỉ có hai mươi tuổi!

Đây quả là ân đức trời ban!

Thượng Quan Tuế cũng vui vẻ giơ hai tay nhỏ.

[Tốt quá đi! Tiểu cữu cữu được thăng chức ~]

[Nhất định mẫu thân và ngoại tổ phụ sẽ rất vui vẻ!]

Thượng Quan Lẫm cũng rất vui vẻ.

Có được một nhân tài quân sự tài giỏi, chuyến đi tới Kinh Triệu phủ lần này thật sự đáng giá!

Chuyện xảy ra ở Kinh Triệu phủ hôm nay chưa tới nửa ngày đã truyền đi khắp Kinh Thành.

Hầu phủ.

“Hầu gia, người nói phải làm sao bây giờ?”

Trấn Bắc hầu phu nhân siết chặt khăn tay, không ngừng lau nước mắt.

“Viễn Nhi lớn đến từng này chưa bao giờ phải chịu khổ!”

“Nghe nói nó còn bị đánh một trăm đại bản, Hoàng Thượng thật sự quá nhẫn tâm!”

Trấn Bắc hầu ngồi ở vị trí chính giữa thính đường, sắc mặt uy nghiêm, không nói câu nào.

Trấn Bắc hầu phu nhân sốt ruột.

“Hầu gia, người mau nói gì đi ~ Viễn Nhi phải làm sao bây giờ ~”

“Chúng ta chỉ có một nhi tử! Tuy nuông chiều từ bé nhưng Viễn Nhi vẫn là một đứa trẻ ngoan!”

Trấn Bắc hầu nhấp môi, giọng nói nặng nề.

“Phu nhân, nàng không cần lo lắng, Hoàng Thượng chỉ phạt Viễn Nhi đánh một trăm đại bản, không hề ban chém đầu như phủ doãn Trương Thăng.”

“Có lẽ Hoàng Thượng cũng đã để lại cho ta chút mặt mũi nên mới khai ân cho Viễn Nhi, bây giờ Viễn Nhi chỉ bị nhốt ở địa lao, chắc mấy ngày nữa sẽ được thả ra thôi.”

Trấn Bắc hầu phu nhân há miệng thở dốc, vẫn cảm thấy bất an.

“Thế tại sao Hoàng Thượng lại đột nhiên tới Kinh Triệu phủ, còn tự mình đi thẩm vấn vụ án nhỏ này, có phải ngài đã phát hiện ra điều gì không?”

Trấn Bắc hầu tự tin lắc đầu.

“Sẽ không, kế hoạch của chúng ta được thực hiện cực kỳ kín kẽ, Hoàng Thượng không thể phát hiện ra được.”

“Có lẽ Hoàng Thượng đang cảm thấy khoảng thời gian gần đây chúng ta có quá nhiều quyền lực nên muốn cảnh cáo.”

“Còn về Lâu Trường Thanh kia thì càng không cần lo lắng, chắc cũng chỉ là cho Thần phi chút thể diện thôi.”

Nghe thấy Trấn Bắc hầu phân tích xong, Trấn Bắc hầu phu nhân cũng yên tâm.

Chờ đến 2 năm sau, thiên hạ này chính là của bọn họ!

Ban đêm, Bích Hoa cung.

Thượng Quan Tuế vui vẻ cầm từng viên đông châu lên.

Viên đông châu bóng loáng, tuyệt đẹp khiến nàng không khỏi kinh ngạc thốt thành lời.

“A a ——”

[A a a, viên này đẹp quá đi mất! Thích chết đi được!]

[Từ bé đến giờ chưa từng thấy viên đông châu nào vừa to vừa sáng thế này!]

[Cảm tạ Đại hoàng tử! Huynh thật sự tốt quá đi!!!]

“Được rồi, Tuế Tuế à, mẫu thân cất giúp con chỗ đông châu này được không?”

Thần phi dịu dàng nói.

Bà không biết tại sao tự nhiên Đại hoàng tử lại tặng món quà quý giá thế này, lúc nhận được bà còn sợ đến ngây người.

Tại sao Đại hoàng tử lại tốt với Tuế Tuế như vậy?

Chưa thấy bọn họ nói chuyện với nhau bao giờ mà.

Thượng Quan Tuế nghe vậy thì lắc đầu, ôm đông châu không chịu buông tay.

[Không sao, không sao! Ta và đông châu tốt nhất thiên hạ!]

Thần phi nhéo nhẹ cái mũi nhỏ của Thượng Quan Tuế: “Nhóc tham tiền.”

“Nương nương! Có tin tốt!”

Thanh Bình vội vàng chạy từ ngoài điện vào, trên mặt tràn đầy vui mừng.

“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng ngài ấy ——”